Sau đó, không có ai khiêu chiến Ngô Bình cả. Vì anh đã đánh bại Thượng Quan công tử chỉ với một quyền. Với họ mà nói thì thực lực vậy quá đáng sợ, tốt nhất không nên thách đấu để chịu chết.
Ngược lại, trên lôi đài thứ ba rất kịch liệt. Thi Bất Ngữ đã nhảy lên đó để khiêu chiến Thần công tử.
Thần công tử rất bực, khi hẳn ta ở lôi đài thứ hai, Thi Bất Ngữ đã có ý định khiêu chiến rồi. Giờ hắn ta sang lôi đài thứ ba là Thi Bất Ngữ lên ngay, vì thế hẳn ta đã quyết đấu trong cơn giận.
Thực lực của Thi Bất Ngữ rất mạnh, công pháp lại theo tà đạo, nhưng Thần công tư cũng không yếu, dẫu sao hắn ta cũng đã khiêu chiến người đứng đầu.
Hai người giao đấu mấy chục chiêu, Thi Bất Ngữ đã bị Thần công tử đánh bay. Nhưng Thần công tử cũng chẳng khá hơn là bao, vì đã trúng độc thi, mặt hản ta đen nhẻm nên nhanh chóng uống Giải Độc Đan.
Lôi đài thứ tư cũng rất kịch liệt, đã đổi đến ba người rồi. Hiện giờ, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh ở dưới núi cũng đã nhận được tin từ trên truyền xuống, biết Ngô Bình trụ được ở lôi đài thứ nhất, cả ba đều mỉm cười vui vẻ.
“Thực lực của anh Bình mạnh thật đấy, có thể hạ được Thượng Quan Truyền Minh bằng một quyền!”
Hà Tử Trần: “Nào chỉ có thế, anh ấy còn là thầy luyện đan Kim Đỉnh, sao chị em mình lại may thế cơ chứ!”
Lý Thuần Như che miệng cười: “Phải nói là chị em ta tỉnh mắt mới phải”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thượng Quang Truyền Minh thua rồi thì chắc không ai dám khiêu chiến anh Bình nữa đâu, có được vị trí đầu bảng này thì nhà chị có thể trụ vững ở Thần Châu rồi”.
Hà Tử Trần gật đầu: “Chờ việc ở đây xong, em sẽ dẫn anh Bình đến Thiên Nguyên để vào Thiên Khuyết lĩnh ngộ tuyệt học”.
Lý Thuần Như: “Nhất định anh ấy sẽ có thu hoạch, điều đáng tiếc duy nhất là giờ cảnh giới của anh ấy chưa đủ cao, nếu có thể đến tầng thứ chín, thứ mười Thần Thông thì chắc. chản là cao thủ vô địch dưới Đạo cảnh”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em đừng quên, Thượng Quan Truyền Minh ở tầng thứ mười Thần Thông đấy”.
Lý Thuần Như gật đầu: “Anh ta rất mạnh, nhưng nếu so với Tiên Giới hay cả giới tu hành thì anh ta cũng chưa phải hạng xuất chúng”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Cũng đúng, nhưng anh Bình có thể được như bây giờ đã là giỏi lắm rồi”.
Hà Tử Trần thoánh vẻ ưu tư nói: “Nhưng em nghe người lớn trong nhà bảo người phát triển từng bước từ hạ giới lên tuy có thiên bẩm phi phàm, nhưng khi đến Đạo cảnh thì sẽ có khuyết điểm rất lớn, chúng đã từng khiến rất nhiều nhân vật lớn ngã xuống rồi”.
Nguyệt Thanh ảnh: “Anh Bình còn cách Đạo cảnh xa lắm, chị nghĩ anh ấy sẽ có cách đối phó, chúng ta không phải lo đâu”.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi trời tối cũng không có ai khiêu chiến Ngô Bình cả. Anh đã trở thành công tử số một của Thần Châu.
Lúc này, ông lão lưng gù đi ra rồi cười nói: “Chúc mười mười công tử đã giành được thứ hạng. Ngô công tử, phong chủ có lời mời!”
Ngô Bình gật đầu rồi đi theo ông ấy đến một màn khói. Trong màn khối này có cấm chế nên người ngoài không thể vào được.
Họ đi một đoạn thì có một không gian rộng lớn xuất hiện ở phía trước, hơn nữa linh khí ở đây còn đồi dào hơn Thần Châu, duy độ cũng cao hơn.
Phía trước có một con đường dài với hai hàng cây cỏ ở hai bên.
Họ đi được mười phút thì thấy có một vườn hoa, trong đây có một cô thiếu nữ khoảng 13, 14 tuổi đang chơi xích đu.
Cô bé trông rất đáng yêu, nhưng gương mặt xinh đẹp chẳng hề nở lấy một nụ cười.
Ông lão gù tiến tới hành lễ: “Chủ nhân, Ngô công tử đến rồi”.
Ngô Bình giật mình, cô bé này là phong chủ của đỉnh Tinh ư?
Bé gái gật đầu: “Ông lui đi”.
“Vâng”, ông gù lập tức biến mất, đến Ngô Bình cũng không biết ông ấy đi bằng cách nào.
Bé gái nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cả nghìn năm rồi Thần Châu mới có một tu sĩ giỏi xuất hiện”.