Ngô Bình: “Vâng, bác trai”. Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Tiểu Ngô, sau này cháu cứ coi đây là nhà mình, có gì cần thì cứ nói với bác và Thanh Ảnh, nhất định mọi người sẽ tiếp đãi cháu chu đáo”.
Nguyệt Thanh Ảnh rùng mình nói: thẳng luôn đi ạ”.
Thôi bố có gì thì nói
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đúng là có chút chuyện thật, trước kia Nguyệt Thị toàn mua đan dược của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng mấy năm trở lại đây họ liên tục tăng giá. Ví dụ đan dược có giá năm triệu của ngày trước thì giờ đã lên thành 20 triệu rồi. Hai năm qua, chúng ta không còn mua được nhiều đan dược nữa”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt cần cháu giúp ư?”
Nguyệt Đông Thăng: “Bên bác đang cần ba loại đan dược rất quan trọng, chủ yếu để giúp đệ tử trong gia tộc có thể đột phá vào giây phút quan trọng. Ba loại đan dược này cũng rất quý, nếu cháu có thể luyện chế được thì sau này Nguyệt Thị sẽ không phải lo bị ai chèn ép nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Ba đan dược nào vậy ạ?” Nguyệt Đông Thăng lấy ngay ra cho Ngô Bình xem.
Ngô Bình cầm lấy nghiên cứu thì thấy ba đan dược này đều có tính đặc trưng riêng.
Loại thứ nhất là Thiên Tư Đan, một đan dược nâng cao tư chất. Đương nhiên giá của đan dược này cực cao, vì nó có thể biến mục nát thành thần kỳ, khiến một người có hể chất bình thường lên cấp trung hay thậm chí là cấp thượng. Nếu người có tư chất ổn uống nó thì sẽ có cơ hội trở thành thiên tài.
Đương nhiên, Thiên Tư Đan không phù hợp với tất cả mọi người, có thành công được hay không còn phải xem cơ duyên của người uống. Song dù thế thì nó vẫn là thứ mà mọi môn phái đều ao ước.
“Đây là Thiên Tư Đan, mỗi năm Ngạo Thế Đan Tông cũng. không thể luyện chế nhiều được đúng không?”, Ngô Bình hỏi.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Đúng, họ chỉ bán ra với số lượng có hạn là mỗi năm 300 viên thôi, hơn nữa nhà bác chỉ mua được đan dược tứ phẩm, còn tam phẩm và nhị phẩm thì họ dành bán cho các thế lực khác”.
Ngô Bình: “Họ bán đan dược này bao nhiêu tiền?”
Nguyệt Đông Thăng: “Trước là năm tỷ, nhưng giờ là 12 tỷ”. Ngô Bình: “Ba viên thì là 36 tỷ rồi, đúng là con số lớn”.
Nguyệt Đông Thăng: “Vấn đề là giờ còn không dễ mua được, vì hiện tại Ngạo Thế Đan Tông chỉ ba ra 150 viên, muốn mua nhiều thì phải trả giá gấp đôi”.
Ngô Bình: “Đan dược này không bao giờ sợ ế nên họ làm vậy cũng đúng”.
Nguyệt Đông Thăng thở dài: “Tiểu Ngô, cháu nghĩ cách giúp bác được không?”
Ngô Bình hỏi: “Cấp cao nhất mà Ngạo Thế Đan Tông luyện được là nhị phẩm ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Tốt nhất là nhất phẩm, nhưng số lượng cực ít. Nghe nói mỗi năm chỉ được vài chục viên thôi, còn nhị phẩm thì nhiều hơn nhưng toàn dùng trong nội bộ, chỉ có số ít bán ra ngoài. Nhiều nhất là đan dược tứ và tam phẩm.
“Đan dược nhất phẩm có giá bao nhiêu ạ?” Nguyệt Đông Thăng: “Gấp mười lần tứ phẩm”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, cháu đang đỉnh mở một đan lâu. Đến lúc đó, đan lâu có thể chuyên cung cấp đan dược này cho. Nguyệt Thị, hơn nữa thấp nhất là cấp nhất phẩm, còn giá thì mỗi viên 20 tỷ. Song, Nguyệt Thị phải cung cấp dược liệu cho. đan dược này”.
Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Đan dược nhất phẩm! Được, bên bác sẽ cung cấp đủ”.
Ngô Bình nhìn tiếp sang viên đan dược thứ hai thì thấy mình từng gặp đan dược này trong Đan Phổ, tên của nó là Vạn Pháp Đan.
Vạn Pháp Đan có thể nâng cao năng lực lĩnh ngộ trật tự đại đạo của tu sĩ Thần Thông. Ví dụ một tu sĩ chỉ lĩnh ngộ được trật tự hạ phẩm, nhưng uống đan dược này vào thì thần hồn sẽ nhảy bén hơn và có khả năng lĩnh ngộ được trật tự trung phẩm.
Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, chắc đan dược này cũng hiếm đúng không?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, nó quý mà chỉ hợp với tu sĩ Thần Thông nên mỗi năm nhà bác chỉ mua 50 viên. Nhưng giờ Ngạo Thế Đan Tông mỗi năm chỉ bán ra mười viên, hơn nữa giá còn tăng từ 30 tỷ lên thành 70 tỷ”.
Ngô Bình: “Họ bán đan dược cấp mấy ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Toàn cấp tứ phẩm thôi”.