Ngô Bình không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.
Bên trong đại điện có các lò luyện đan đang toả ra quang khí khác nhau, trông thấy năm thần lò, Ngô Bình biết ngay chúng thật ra chỉ là một, khí tức của năm lò đều bổ sung cho nhau.
Anh đi quanh một vòng đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì quả nhiên nhìn thấy thật ra năm thần lò này chỉ là hoá thân của một lò luyện đan.
Đúng vậy, chúng là hoá thân của một lò luyện đan, mà lò ấy hiện không ở đây.
Đương nhiên, anh muốn nhìn thấy lò luyện đan thật thì phải khám phá ra được điều huyền bí. Đó cũng là lý do vì sao từ bao lâu nay, không ai có thể luyện hoá được đan dược trong lò, vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Ngô Bình quan sát một lát rồi đập vào từng cái lò một, mỗi chưởng của anh đều có lực khác nhau, đó chính là thủ pháp của một loại đan quyết.
Lúc này, năm thần lò đều hơi rung lên, một tia sáng chiếu từ trên cao xuống, lò luyện đan thật sự đã đáp xuống. Bên trong lò đúng là phong ấn một viên đan dược.
Ngô Bình nhìn quanh rồi giơ tay lấy cái thần lò thật sự, sau đó quay người đi ra ngoài.
Thấy anh đi ra, người gác cổng cười nói: “Tôi bảo rồi mà, không ai làm được đâu, anh cũng thế thôi”.
Ngô Bình: “Đúng là khó thật, tôi không thử mà bỏ cuộc luôn”.
Dứt lời, anh dẫn cả bọn rời đi.
Người gác cổng ngoảnh lại nhìn vào trong thấy năm thần lò vẫn còn nguyên thì mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc.
Anh ta không hề biết rằng, vài phút sau, năm thần lò đều mờ dần, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Ngô Bình rời khỏi đó rồi nói: phải làm phiền cô vài hôm rồi”.
“Nguyệt cô nương, chắc tôi
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đừng khách sáo!
Ngô Bình nói với Vũ Đại Cường: “Đại Cường, cậu ở lại đây đi để thăm dò tin bên này cho tôi. Nếu thượng tông có hỏi thì cậu cứ trả lời thật”.
Vũ Đại Cường gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi”.
Ngô Bình đưa cho anh ta một túi tiền, bên trong có 10 tỷ tiền Tiên và nói: “Cậu cầm đi, dùng để mua tài nguyên mà tu hành, khi nào việc bên này xong thì cậu có thể đến Thần Châu tìm tôi”.
Sau khi dặn dò vài câu, Ngô Bình và ba cô gái đã rời khỏi đại hội rồi đến Thần Châu.
Bọn họ vừa đi không lâu thì nhà họ Hồng đã cử một tốp cao thủ đến. Cùng lúc đó, có một người đàn ông anh tuấn mặc áo vàng đang chỉ dẫn cho một cậu thiếu niên luyện đan ở thượng tông của Ngạo Thế Đan Tông.
Người đàn ông khôi ngô này thoạt nhìn chỉ như thanh niên mới ngoài 20 tuổi, nhưng thật ra chính là Trương Ngạo. Nhiên - thượng tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông, còn cậu thiếu niên chính là con trai cưng của ông ấy, cũng là một thiên tài luyện đan.
Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đi tới rồi cười nói: “Ngạo Nhiên, có một đệ tử ở hạ tông đã lừa bên nhà ngoại của tôi mấy nghìn tỷ, đúng là chẳng ra làm sao cả!”
Đây chính là phu nhân của Trương Ngạo Nhiên, cũng là mẹ của cậu thiếu niên.
Trương Ngạo Nhiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Những mấy nghìn tỷ cơ à? Chuyện là thế nào?”
Trương phu nhân: “Ngạo Nhiên, nghe nói đệ tử kia đã chơi xấu nên đã thắng cháu tôi trong lúc cược đá ẩn”.
Trương Ngạo Nhiên là một người rất thông minh, tuy Trương phu nhân nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn có thể đoán ra được lý do: “Thế à? Chứ không phải cháu bà tính kế hại người ta trước hả?”
Trương phu nhân cười nói: “Ngạo Nhiên, dẫu sao cũng là cháu bên nhà ngoại tôi. Ngày xưa, ông có thể ngồi lên được vị trí này cũng nhờ nhà tôi hết sức ủng hộ còn gì”.
Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Thế đệ tử. kia tên gì?”
Trương phu nhâi ôi chưa hỏi, nhưng chắc không phải nhân vật quan trọng gì đâu”.
Trương Ngạo Nhiên gật đầu: “Được rồi, bà bảo các trưởng lão xử lý đi, tôi còn phải hỗ trợ con trai luyện thêm vài lò đan dược nữa”.
Song, ông ấy vừa nói dứt câu thì có người hớt hải chạy vào báo: “Thượng tông chủ, không hay rồi!”