Nguyệt Thanh Ảnh thổi trước, Ngô Bình giơ tay bắt lấy rồi bỏ vào trong lò. Ngay sau đó, Lý Thuần Như và Hà Tử Trần cũng lần lượt thổi một hơi ra.
Sau khi cho ba lưồng mị khí vào trong lò, Ngô Bình vỗ vào. thân lò một cái thì có ba lưồng đan khí bay ra rồi được anh bắt lấy, chúng nhanh chóng biến thành ba viên đan dược. Ba viên đan dược này toả ra ánh sáng kỳ diệu, trên mặt của chúng có ảo ảnh của một mỹ nhân. Dung nhan của cô gái này là sự giao hoà sắc đẹp của nhóm Nguyệt Thanh Ảnh. Hơn nữa, cô gái này còn rất sống động, gương mặt tươi cười như hoa khiến đàn ông đã nhìn là sẽ bị hớp hồn.
“Trời ơi! Anh ấy luyện chế thành công rồi! Hơn nữa còn có chất lượng rất tốt, chỉ là không biết ở cấp nào”, tất cả mọi người đều ngạc nhiên hô lên.
Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh cũng bất ngờ không kém: “Công tử lợi hại quá!”
Ngô Bình chia ba viên đan dược cho họ rồi nói: “Mị khí của các cô nên tôi cho các cô ba viên này luôn”.
Ba cô gái nhìn nhau cười rồi nhận lấy đan dược: “Cảm ơn anh".
Tu sĩ ban nãy ngoài vẻ sửng sốt ra thì bắt đầu cau có, vì Ngô Bình luyện đan thành công thì có nghĩa là anh ta sẽ mất đi một khoản.
Ngô Bình không cho anh ta cơ hội hối hận mà nói: “ Tiếp tục”.
Đan dược mà Ngô Bình sẽ luyện chế tiếp có độ khó đứng thứ hai và tên là Diệu Âm Đan.
Diệu Âm Đan chỉ có đúng một tác dụng là uống xong thì sẽ có một giọng nói hay, hát cũng giỏi, nói chuyện thì dễ đi vào lòng người, khiến ai nghe xong cũng phải yêu giọng nói ấy.
Không ngoài dự đoán, Ngô Bình lại luyện chế thành công tiếp, sau đó anh tiếp tục tặng đan dược cho nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.
Lò thứ ba có tên là Cương Thi Đan, nó có thể biến thi thể của người bình thường thành cương thi, đương nhiên Ngô Bình cũng không thể thất bại.
Sau khi anh luyện chế xong ba loại đan dược này thì nói: “Mau đưa ngọc bài cho tôi”.
Thực lực của Ngô Bình khiến tu sĩ kia rất không vui, nhưng người đó vẫn phải giao ngọc bài cho anh như đã giao hẹn.
Lấy được thứ mình muốn xong, Ngô Bình chuẩn bị đi tìm nhóm thứ hai thì chợt nhận được truyền tin của Vũ Đại Cường: “Sư huynh, không hay rồi, em sắp chết rồi!”
Ngô Bình giật bản mình rồi hỏi: “Đại Cường, có chuyện gì thế? Cậu đang ở đâu?”
Vũ Đại Cường: “Sư huynh, em đang ở trên núi cuối phía Tây, anh mau đến cứu em với!”
Ngô Bình nhanh chóng dẫn theo ba cô gái đi đến đó, đến nơi rồi thì anh nhìn thấy trên núi có rất nhiều lồng, trong mỗi lồng đều nhốt một đến vài người.
Anh liếc nhìn một lượt thì thấy Vũ Đại Cường cũng đang bị nhốt trong một cái lồng ở lưng chừng núi.
Anh đang định lên núi thì bị một người cản lại, người đó. nói: “Anh bạn, muốn lên núi thì phải nộp tiền”.
“Tiền gì?”, anh hỏi lại.
Người kia: “Đương nhiên là tiền chuộc, người ở trên kia đều nợ tiền cá cược với chúng tôi, anh muốn đưa họ đi thì phải trả tiền chuộc”.
Ngô Bình híp mắt lại rồi chỉ vào Vũ Đại Cường rồi hỏi: “Cậu ấy nợ bao nhiêu?”
Người kia nhìn xong thì cười nói: “Anh ta nợ 75 triệu, cả gốc và lãi là 365 triệu”. Ngô Bình không hề phàn nàn tiền lãi thấp hay hỏi lãi tính
thế nào mà lấy tiền ra trả luôn
Anh trả tiền xong thì có người mở lồng ra, Vũ Đại Cường cúi thấp đầu đi về phía Ngô Bình rồi nói: “Nhất định em sẽ trả lại tiền cho sư huynh”.
Ngô Bình không hề tức giận mà hỏi: “Cậu đã cá cược gì thế?”
Vũ Đại Cường gãi đầu: “Em cược đá ẩn”, sau đó anh ta đã kể rõ lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.