Ngô Bình: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thế lấy Sách Mỹ Nhân không không được. Trong túi này có mười tỷ Tiền tiên, tộc trưởng hãy chia số tiền này cho người dân. Như vậy thì cho dù mọi người ra ngoài làm ăn hay mua đất buôn bán, cũng đủ dùng”.
Tộc trưởng giật mình: "Mười tỷ?”
Ngô Bình gật đầu: “Thôn mọi người có hơn hai trắm hộ, mỗi nhà có thể chia được bốn năm nghìn vạn. Ông nói với người dân, tiền nhất định phải cất kỹ, mỗi lần ra ngoài đừng mang quá nhiều. Hơn nữa, chuyện mọi người có tiền, cũng không thể để người bên ngoài biết, nếu không sẽ dễ dẫn kẻ xấu đến".
Lão tộc trưởng vừa sợ vừa mừng: “Như vậy, thật sự quá nhiều. Công tử, cảm ơn anh!”
Ngô Bình nói: “Cũng chỉ là chút tiền, không thể sánh được với giá trị Sách Mỹ Nhân, xin cứ nhận lấy".
Cuối cùng, lão tộc trưởng cũng nhận mười tỷ này, sau đó chia cho từng nhà, từng hộ,
Lúc lão tộc trưởng chia tiền, Ngô Bình lấy sách Mỹ Nhân ra. Mở sách Mỹ Nhân, anh cảm thấy sách này rõ ràng rất nặng, bên trên vẽ tổng cộng tám mỹ nữ, mỗi một mỹ nữ đều đẹp đến mức khiến đàn ông đều không thở nổi.
Thế nhưng, người thường chỉ nhìn thấy mỹ nhân, còn người trong nghề như Ngô Bình thì nhìn thấy đạo môn. Anh dùng con mắt nhìn thấu vạn vật thì thấy phía sau tám bức vẽ mỹ nhân có ẩn chứa một động thiên!
Phải biết răng, nơi anh ở chính là Thanh Linh Động Thiên, bên trong khá rộng lớn. Mà trong sách tranh nhỏ này, lại có đến tám động thiên!
Ngô Bình nhìn ngắm tám mỹ nhân này, phát hiện bên cạnh một mỹ nhân mặc đồ lục trong đó có dấu hiệu một lò luyện đan. Chẳng lẽ, mỹ nhân này am hiểu luyện đan?
Anh đang nhìn bức vẽ mỹ nhân, thì bên ngoài vang lên âm thanh của Quan Oánh: “Công tử nghỉ ngơi rồi sao?”
Ngô Bình cất sách Mỹ Nhân, nói: “Oánh cô nương, mời vào”.
Quan Oáng bưng một hộp thức ăn đi vào, bên trong là món ăn ngon miệng mà cô ấy tự mình làm cho Ngô Bình. Hai ngày này, cơm mà Ngô Bình ăn đều là do cô ấy làm, tay nghề cũng không tệ.
Ngô Bình cười nói: “Oánh cô nương, cô vất vả rồi”.
Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.
Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hội ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.
Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.
Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”
Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.
Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gĩ?”
Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, Tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.
Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”
Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.
“Giang Nam Thành?”
Quan Oánh: “Chính là một khu vực phía Nam Thanh Linh, diện tích không quá lớn, nhưng nơi đó là phồn hoa cũng là nơi an toàn nhất. Đáng tiếc, chỉ phí sinh hoạt ở đó quả cao, một căn phòng cũng phải hơn cả tỷ Tiền tiên, căn bản không phù hợp cho người bình thường".