Ngô Bình chưa nghe thấy ai họ này bao giờ, nhưng vẫn chắp tay nói: “Chào Quỷ cô nương”.
Họ này nghe lạ thật, nhưng Ngô Bình cũng không còn cách nào khác.
Quỷ Tiểu Anh: “Cứ gọi tôi là Tiểu Anh thôi”.
Ngô Bình: “Tiểu Anh cô nương”.
Quỷ Tiểu Anh: “Công tử đừng khách sáo, anh không phải người bình thường, nhà tôi rất hân hạnh được đón tiếp một vị khách quý như anh”.
Ngô Bình: “Quá khen rồi!”
Ngô Bình không từ chói nữa mà cùng Quỷ Tiểu Anh đến một đại viện, sau khi vào thì anh thấy bên trong rất rộng, xe ngựa có thể đi lại thoải mái.
Cuối cùng, chiếc xe dừng ở một bãi đất trống, phía không xa có một phòng khách, Quỷ Tiểu Anh mời Ngô Bình vào đó rồi sai người làm đi pha trà.
Ngô Bình luôn chăm chú quan sát xung quanh, anh thấy người ở đây đều không có tu vỉ cao, chỉ có một tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí, còn lại thì đều có thể chất bình thường. Đến Quỷ Tiểu Anh cũng chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ thôi.
Một lát sau, có một người đàn ông trung niên đi ra, người này mặc áo màu đen, tóc ngăn, thoạt nhìn trông rất năng động.
Ông ấy hỏi: “Tiểu Anh, giải quyết xong việc chưa?”
Quỷ Tiểu Anh: “Bố, xong rồi ạ. Để con giới thiệu, đây là bạn mới của con, công tử Ngô Bình”.
Người đàn ông biết con gái mình không dễ dẫn bạn về nhà, chứng tỏ là rất coi trọng người này nên đoán anh không phải nhân vật tầm thường.
Vì thế, ông ấy khách sáo nói với Ngô Bình: “Công tử đến chơi mà tôi không đón được từ xa”.
Ngô Bình đáp lễ: “Khách sáo rồi, là tôi quấy rây quý phủ”.
“Nào có, cậu đến đây là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi”, người đàn ông cười nói: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Quỷ Hàn Băng - chủ của nhà họ Quỷ”.
Quỷ Tiểu Anh cười nói: “Bố tôi cũng khá có địa vị ở thành này, nếu công tử có gì cần nhờ vả thì cứ nói với bố tôi”.
Ngô Bình: “Đúng là tôi có một chuyện muốn hỏi ông Quỷ, trong thành Ngũ Quỷ này có nơi nào bán dược liệu không?”
Dù đến bất cứ đâu, Ngô Bình cũng muốn tìm hiểu về dược liệu đầu tiên.
Quỷ Hàn Băng: “Dược liệu thường mọc ở linh địa, chỗ chúng tôi chỉ là khu dân cư bình thường nên khó mà thấy được linh dược. Nhưng cũng không phải là không có, chỉ là giáo hơn cao thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Linh dược cấp một có giá bao nhiêu?”
Hàn Quỷ Băng: “Nếu là cấp một thì trên một nghìn tiên Tiên".
Ngô Bình: “Ở đây cũng dùng tiền Tiên ư?”
Hàn Quỷ Băng: “Xem ra công tử đến từ nơi khác nên không rõ tình hình ở đây, triều này chuyên dùng tiền Đồng, nhưng một tiền Tiên có thể đổi được 20 nghìn tiền Đồng nên sẽ mua được nhiều thứ hơn. Người bình thường ăn mọt bữa sáng cũng chỉ hết vài tiền Đồng thôi”.
“Ông Quỷ vừa bảo nơi này có linh địa ư?”
Hàn Quỷ Băng: “Đúng, Thái Ất Tiên Giới chủ yếu là khu vực bình thường, nhưng cũng có vài khu linh khí, ở đó có nhiều linh khí nên thích hợp cho linh dược phát triển. Ngoài khu linh dược ra, còn có Động Thiên, phục địa duy độ cao nữa, nhưng các nơi đó thường bị quan phủ hoặc môn phái lớn quản lý, người bình thường không được vào”.
“Động Thiên, phúc địa là nơi nào?”
“Là một nơi có linh khí đồi dào hơn, rất thích hợp cho. việc tu hành. Vì thế có rất nhiều tu sĩ muốn thuê mọt nơi ở đó để tu luyện".
Ngô Bình: “Thuê được cả nơi tu hành ư?”
“Đương nhiên, ví dụ tu luyện ở đó một tiếng sẽ mất 3000. tiền Tiên”.
Ngô Bình tròn mắt ngạc nhiên: “Gì mà đắt thế!”