Lúc này, một bên đám đông tự động tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ bước vào, theo sau là mấy chục người tùy tùng. Một người tùy tùng lấy ra một chiếc. rương màu vàng đặt xuống, người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ ngồi lên đó. Người này là đàn ông nhưng dung mạo. như phụ nữ, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hẹp và dài, móng tay giả dài hàng mét, mỗi móng đều sắc như kiếm.
Một lúc sau, đám đông bên kia cũng tản ra, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh tiến vào, phía sau có mấy chục người đi theo. Ghế của ông ta là ghế của một đại sư làm bằng ngọc bích. Người này thân hình cao lớn, khí thế như rồng, trên tay cầm hai tràng hạt châu màu đen xoay tròn, phát ra âm thanh lách cách nho nhỏ.
Hai người này vừa xuất hiện, những người có mặt đều không dám thở mạnh, vội vã tránh xa, không dám tới gần.
Ngô Bình tập trung vào luyện đan và không nhìn hai người họ. Minh Thiên và những người khác sắc mặt hơi thay đổi, lần lượt cúi đầu xuống để tránh nhìn vào mắt họ.
Hồ Tông Linh mặc dù ở trong Ngạo Thế Đan Tông, nhưng ông ta không nhận ra danh tính của hai người này nên thấp giọng hỏi: "Minh đan sư, hai vị cao nhân này là ai?"
Minh Thiên thấp giọng nói: "Đừng hỏi và đừng nhìn!"
Hồ Tông Linh tim đập thình thịch, thật sự không dám hỏi tiếp. Tuy nhiên, những người bên ngoài hội trường bắt đầu thảo luận, đôi mắt của họ vừa sợ hãi vừa phấn khích.
"Không ngờ, thủ lĩnh Thiên Uyên và Minh Hải đồng thời xuất hiện, sắp có chuyện lớn sao?"
Có mấy tu sĩ trẻ tuổi không biết nhiều vội hỏi: "Tiền bối, "Thiên Uyên là gì vậy?"
Người kia nói: "Thiên Uyên và Minh Hải là hai tổ chức sát thủ mạnh nhất giang hồ, những người mà họ muốn giết không bao giờ sống nổi quá ba ngày".
Nghe nói đó là các tổ chức sát thủ, tu sĩ trẻ tái mặt: "Tại sao thủ lĩnh của tổ chức sát thủ lại xuất hiện ở đan hội Cửu Dương chứ?"
"Ai biết! Nhưng chắc chăn phải có một lý do cho việc này!" người đàn ông lẩm bẩm.
Lúc này, người mặc áo bào đỏ cười nói: "Cậu thiếu niên sẽ chiến thằng", lời nói của ông ta nghe như đang ra lệnh vậy.
Trương Minh Đan đang luyện đan nhưng sắc mặt thoáng chút thay đổi, cậu ta biết người vừa nói chính là thủ lĩnh Minh Hải, một đại ma vương rất đáng sợi Nếu người này nói cậu ta thẳng thì cậu ta không được phép thua, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Người mặc áo choàng xanh cười khà khà: "Anh Âm và tôi có quan điểm khác nhau, tôi nghĩ Ngô đan sư này nhất định sẽ thắng".
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ đáp: "Vậy sao? Vậy thì đánh cược một ván đi".
"Được thôi", người áo xanh nói: "Nếu Ngô đan sư thẳng, Minh Hải phải giao một nửa món đồ đó ra".
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ: "Nếu cậu thiếu niên thăng, Thiên Uyên cũng sẽ phải trả đem trả nửa còn lại của thứ đó cho Minh Hải”.
"Đương nhiên". Mãi cho đến lúc này, Ngô Bình mới chú ý tới hai người này.
Trong lòng anh còn nghĩ thầm cược thì cứ cược đi, làm lớn như vậy làm gì?
Hai người tiếp tục luyện đan, người đàn ông mặc áo. choàng xanh lúc này cười nói: "Ngô đan sư, xin được tự giới thiệu, tôi là thủ lĩnh của Thiên Uyên, tên là Sở Cuồng Tiên. Hãy tập trung vào việc luyện đan, đừng bận tâm đến việc đang diễn ra bên ngoài".
Ngô Bình liếc đối phương một cái, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục luyện chế đan dược.
Loại đan dược này không dễ luyện chế, bởi vì nó liên quan đến năng lực Thần Thông, cho nên cần suy đoán trong quá trình luyện đan. Tuy nhiên, vào lúc này, giọng nói của Sở. Cuồng Tiên vang lên trong tâm trí anh.
"Ngô đan sư có cần giúp đỡ không?”
Ngô Bình lấy làm lạ hỏi: "Sao thủ lĩnh Sở có thể giúp tôi được cơ chứ?”
Sở Cuồng Tiêt đối với tu vi không?”
"Đan dược cậu luyện chế có yêu cầu gì
Ngô Bình gật đầu: "Quả thực là có. Nếu tôi là một tu sĩ cảnh giới Thần Thông, loại đan dược này sẽ không khó đối với tôi”.
Sở Cuồng Tiêt iầu này thì dễ thôi, tôi có thể cho phép. Ngô đan sư sở hữu sức mạnh Thần Thông trong một thời gian ngắn".
Sau khi lời nói vừa dứt, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện một luồng sức mạnh không thể giải thích được và nó càng ngày càng mạnh.