Ngô Bình cầm lấy đơn và nhìn sơ, quả nhiên không khác mấy với đơn Liễu Tam Tương đưa. Ngoài ra anh ta cũng đã chuẩn bị khá nhiều dược liệu, với số dược liệu này, ít nhất anh cũng luyện được năm lò Liệt Thần Đan và còn dư nữa.
Đương nhiên anh không khách sáo, nhận lấy tất cả dược liệu rồi nói: “Được, để tôi giúp chuyện này cho”.
Trần Thánh Uy vui mừng: “Vậy thì nhờ cả vào thầy rồi”.
Trần Thánh Uy nói thêm vài câu, biết được tên của Ngô Bình rồi nhanh chóng chào tạm biệt: “Đan sư Ngô, lát nữa tôi lại đến”.
Liễu Tam Tương tiễn anh ta ra về, khi đoàn người đã đi xa, một tùy tùng hỏi: “Công tử, có tin người này được không?”
Trần Thánh Uy cười khẩy: “Anh thì biết gì, người đó có huy chương Tử Đỉnh, thứ đó không làm giả được đâu. Anh ta đúng thật là đệ tử Tử Mi. Mặc dù chỉ là nhất đỉnh nhưng kỹ thuật luyện đan tương đương ngũ đỉnh. Anh biết cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có được mấy đan sư Ngũ Đỉnh không?”
Advertisement
Người đó vội nói: “Công tử thật có mắt nhìn, vậy chúng ta về đợi tin thôi”.
Trần Thánh Uy cười khẩy: “Đan dược quan trọng như vậy sao tôi đi đâu được, tôi phải chờ ở gần đây”.
Trong nhà, Ngô Bình thấy có nhiều dược liệu vậy thì dứt khoát luyện hai lò.
Lò thứ nhất được bốn viên đan dược, đều là đan cực phẩm, lò thứ hai đã thăng hoa, được ba viên, đan tuyệt phẩm.
Anh luyện đan xong thì giao hai viên đan dược thượng phẩm còn lại cho Liễu Tam Tương, nói: “Lát nữa đưa cho anh ta”.
Liễu Tam Tương nói: “Giao đan dược thượng phẩm cho anh ta là hời cho anh ta rồi”.
Ngô Bình: “Hết cách, loại tệ nhất cũng đã là thượng phẩm rồi. Thật ra đan dược trung phẩm cũng đã thỏa mãn được nhu cầu của anh ta rồi”.
Liễu Tam Tương rất kiên nhẫn, nửa tiếng đồng hồ sau ông ta mới mở cửa.
Tên Trần Thánh Uy đó đang đứng chờ ở cách đó không xa, vội vã chạy đến hỏi: “Liễu tiền bối, không biết đã luyện được đan dược chưa vậy?”
Liễu Tam Tương cười, nói: “Trùng hợp thật, tôi đang định đến thông báo cho cậu đây”.
Trần Thánh Uy vui mừng: “Thành công rồi sao? Tốt quá rồi”.
Anh ta quay lại phòng khách thì thấy có một bình đan dược đặt trên bàn. Anh ta vừa vào thì Ngô Bình đã chỉ vào bình và nói: “Xem thử đi”.
Trần Thánh Uy mở bình ra xem rồi vui mừng, thốt lên: “Thượng phẩm”.
Ngô Bình: “Tôi đã phải tốn không ít tâm sức để có được đan thượng phẩm thế này đấy, anh Trần có hài lòng không?”
Trần Thánh Uy vội chắp tay: “Hài lòng, rất hài lòng, cảm ơn đan sư Ngô”. Sau đó anh ta vui vẻ lấy ra năm mươi triệu tiền tiên.
Thật ra, hai viên đan dược này không đáng năm ngàn vạn tiền tiên, nhưng Trần Thánh Uy lại rất cần nó nên có hét giá bao nhiêu cũng chẳng cao.