Nếu trên đường gặp phải lính canh, anh sẽ lặng lẽ tránh xa, không hái dược liệu gần đó. Đương nhiên, những lính canh này mỗi ngày đều ở đây, bọn họ sớm đã thả lỏng cảnh giác. Bọn họ hoặc là đang ngủ, đang đọc sách hoặc đang ăn, còn có một số nam nữ đang chơi game ở đó.
Cuối cùng, tại một cái ao cạn, anh lần đầu tiên phát hiện linh dược cấp chín cùng linh dược cấp mười. Trong cái ao nhỏ mấy mẫu đất kia, kỳ thực có ba cây linh dược, trong đó có hai cây là linh dược cấp mười, một cây là linh dược cấp chín!
Điều thú vị là trong ba cây linh dược, có hai cây linh dược cấp mười bị cỏ dại bao phủ, nếu không phải anh có cái mũi nhạy bén thì căn bản không tìm được. Ngược lại, cỏ dại xung quanh linh dược cấp chín đã được dọn dẹp sạch sẽ, nó lộ ra rõ ràng trước mắt anh.
Anh biết hai cây linh dược cấp mười này hẳn là về sau mới sinh ra thêm, nhưng vẫn luôn được "ngụy trang" như thế này. Có lẽ, ngay cả người tuần tra ở đây cũng không biết sự tồn tại của chúng. Đến thời điểm thích hợp, hai cây đan dược cấp mười này sẽ bị người trong rừng lặng lẽ đào lên, mang đi.
Ngô Bình ngồi trên bờ, tay phải ấn lên mặt nước, bí lực truyền đi rất xa, hai cây đan dược cấp mười bị một bàn tay vô hình kéo vào trong nước, sau đó đi về phía anh.
Trong quá trình này không có âm thanh, chỉ có những xoáy nước nhỏ trên mặt nước. Nhưng đây là chuyện bình thường trong ao, dù sao trong ao có tôm cá, còn có gió thổi qua.
Advertisement
Rất nhanh, hai cây linh dược cấp mười tiến vào trong phạm vi mười mét của Ngô Bình, nhanh chóng bay vào trong tay anh.
Trong hai cây này, một loại có quả màu xanh mọc trên cây nhỏ trông như bạch ngọc, quả to bằng quả óc chó, tỏa ra mùi thơm lạ và đã chín.
Linh dược còn lại là một loại cỏ nước trông có vẻ tầm thường được bao phủ bởi những chữ phù văn bí ẩn.
Anh cẩn thận cất linh dược đi, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.
Vừa định rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó đang bay tới, cho nên liền đứng im không nhúc nhích.
Chỉ thấy có ba người đang lơ lửng trên ao,và bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp mười xung quanh. Ba người này gồm một người đàn ông trung niên và hai thanh niên.
Người đàn ông trung niên tìm hồi lâu, cũng không tìm được linh dược. Ông ta vẻ mặt khó coi, nhìn một người thanh niên rồi sẵng giọng hỏi: "Linh dược nơi này đâu?"
Người thanh niên hoảng sợ nói: "Ngưu trưởng lão, ba ngày trước tôi tới đây kiểm tra, tình trạng của chúng vẫn còn tốt, lại giấu trong cỏ dại, rất khó tìm được!"
Ngưu trưởng lão tát vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Thằng khốn! Tôi đã chờ linh dược này bốn mươi bảy năm, vậy mà cậu lại làm mất, cậu nên chết đi!"
“Ngưu trưởng lão, xin tha cho tôi!” Thanh niên quẫn bách, liên tục cầu xin.
Ngưu trưởng lão giơ tay định giết người thanh niên thì một người thanh niên còn lại nói: "Bố, chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta cần truy ra tung tích của linh dược đã. Giết hắn cũng không ích lợi gì, để hắn đi tìm manh mối thì hơn".
Ngưu trưởng lão rút tay về, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía, tựa hồ muốn tìm ra kẻ trộm linh dược. Thật không may, ông ta không thể tìm thấy Ngô Bình và tất cả những gì ông ta thấy là một mảng thực vật thủy sinh.
"Từ trước đến nay, trong số những người trong rừng, chỉ có cậu biết đến loại đan dược này. Nói cho tôi biết, ai trộm đi?", Ngưu trưởng lão âm trầm hỏi.
Người nọ nói: "Ngưu trưởng lão, chẳng lẽ là người bên ngoài vào ăn trộm đan dược? Tên đó mèo mù vớ cá rán, tình cờ tìm thấy linh dược này?"
Ngưu trưởng lão híp mắt: "Ý của cậu là người ngoài? Trong rừng có mấy trăm người canh giữ, lại nhiều cạm bẫy, ai có thể tiến vào?"
Một người thanh niên khác nói: "Bố, chẳng lẽ người canh gác nơi này trộm cắp sao? Bọn họ tình cờ phát hiện ra đan dược cấp mười, cho nên sinh lòng tham mà cướp đoạt linh dược".