Lên cầu thang là đến tầng hai. Không ngờ ở đây vẫn có người thu tiền. Họ bảo người bình thường không được vào tầng hai, muốn vào thì phải trả một nghìn tiền tiên.
Ngô Bình lười dông dài, đưa tiền rồi vào tầng hai.
Quầy hàng ở tầng hai ít hơn ở tầng một đến tám mươi phần trăm. Tuy ở đây cũng có nhiều linh dược giả, nhưng linh dược thật sự quả thật nhiều hơn không ít.
Anh dạo một vòng, chọn mua được mấy chục cây linh dược. Giá cũng không quá cao, loại rẻ thì vài trăm tiền tiên, loại đắt thì vài chục nghìn tiền tiên. Có điều, phẩm cấp của số linh dược này đều không cao, cao nhất chỉ là linh dược cấp bốn.
Cuối cùng, anh lên đến tầng ba. Muốn vào tầng ba vẫn phải trả tiền, lần này họ thu ba nghìn tiền tiên.
Chỉ có hơn một trăm quầy hàng trên tầng ba, nằm rải rác ở khắp nơi. Không nhiều người đến đây. Dù sao thì cũng chẳng mấy ai muốn bỏ ra vài nghìn tiền tiên để xem náo nhiệt.
Advertisement
Sau khi dạo quanh một vài quầy hàng, Ngô Bình phát hiện một trong những quầy hàng đó bày bán vài củ trông như củ gừng, đã nảy mầm.
Thấy Ngô Bình ghé xem, người chủ quầy đã lâu không có khách đến mua lập tức cất lời: “Anh bạn, đây là linh hoa của vũ trụ chính. Mua về chỉ cần thả vào nước, nó sẽ mọc lá trong vòng từ ba đến năm ngày, sau đó nở hoa”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh phát hiện trong củ ẩn chứa hai mươi không gian thứ nguyên, mỗi không gian đều chứa đựng một loại dược lực.
Không ngờ trong củ lại có không gian thứ nguyên! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại thuốc này. Dù là linh dược cấp mười cũng không thể chứa không gian đâu nhỉ?
Anh điềm tĩnh hỏi: “Đây là gừng sao? Bao nhiêu tiền một cân?”
Chủ quầy không hề tức giận, cười nói: “Anh lại đùa rồi, đây làm sao là gừng được, là linh hoa đấy”.
“Vậy anh có bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi: “Tôi thích trồng hoa cỏ lắm, để tôi về trồng thử”.
Chủ quầy cười đáp: “Cũng không có nhiều”, nói đoạn bèn lấy ra một ít từ trong chiếc túi bên cạnh.
Ngô Bình đếm qua, có khoảng năm, sáu mươi củ, nhưng chỉ có ba củ trong số đó có chứa không gian thứ nguyên. Anh đoán, có lẽ linh dược này cố tình sinh trưởng trong số hoa củ này để không bị thiên địch phát hiện.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua hết. Anh tính bao nhiêu tiền?”
Sau một hồi trả giá, cuối cùng anh mua toàn bộ số củ ấy với giá mười lăm nghìn tiền tiên.
Lấy hàng xong, anh lại đến quầy hàng khác. Đúng lúc này, anh nhìn thấy phía xa có ai đó đang cuộn một gói đồ, phăm phăm đi ra với vẻ tức giận, còn rống lên với người khác: “Đồ mù, không biết nhìn bảo vật, bây giờ anh muốn mua thì tôi cũng không bán đâu!”
Người đó đi ra ngoài, lúc lướt ngang qua Ngô Bình, anh ngửi được một mùi đắng rất lạ. Anh bèn giật mình gọi lại, cười hỏi: “Ông chủ, là bảo vật gì vậy, có thể cho tôi xem thử không?”
Đối phương quan sát Ngô Bình một lúc: “Anh biết nhìn hàng chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Biết nhìn hay không, lát nữa anh sẽ rõ ngay”.
Người này suy nghĩ vài giây, sau đó lại trải gói đồ ra đất, bên trên có một cây nhân sâm rất lạ. Nhân sâm này do năm cây nhân sâm cùng sinh trưởng và kết hợp lại mà thành, hơn nữa, mỗi một cây nhân sâm đều có hình người. Ở giữa nhân sâm mọc ra chồi non, mùi vị đắng toả ra từ đó.