Ninh Chức Tuyết ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ kích động, cô ấy biết Ngô Bình nghĩ cho mình nên khẽ gật đầu: “Công tử, tôi không biết phải cảm ơn công tử thế nào nữa”.
Ngô Bình cười phá lên: “Kiểu gì sau này cô cũng có cơ hội cảm ơn tôi, giờ uống đan dược đi”.
Ninh Chức Tuyết uống một viên, lập tức có tia sáng lấp lánh trên mặt cô ấy đến hơn chục phút. Vài tiếng sau, toàn thân cô ấy đã bình thường trở lại, nhưng khí tức đã thuần khiết hơn, khí chất cũng có sự thay đổi.
Cuối cùng, cô ấy mở mắt ra rồi vui mừng nói: “Tôi cảm thấy các vấn đề trong tu hành nhiều năm qua đã được giải quyết rồi”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt”.
Sau đó, anh nhắc lại lời của Liễu Tam Tương: “Ninh tiên tử, ban nãy sau khi nghe cô bảo trái tim thiên địa rất quý, tôi có mấy lời muốn nói”.
Advertisement
Ninh Chức Tuyết: “Vâng”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Thứ đó quá quý nên chắc chắn có nhiều người muốn tranh giành. Nếu tin cô đang giữ nó lộ ra thì giới tu chân trong thiên hạ sẽ như bùng nổ. Đến lúc đó, với thực lực hiện giờ, tiên tử có bảo vệ được nó không?”
Nghe xong, Ninh Chức Tuyết tái mặt, rõ ràng là cô ấy không thể.
Ngô Bình: “Đương nhiên gia tộc nhà tiên tử không muốn để mất vật báu này, nếu có nhiều người biết khéo nội bộ còn lục đục, vớ vẩn còn gây hoạ diệt môn”.
Ninh Chức Tuyết thở dài: “Công tử nói đúng, đúng là quá nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Vì thế, tiên tử phải giữ bí mật về nó. Trước khi cường giả cần thứ này có thể luyện hoá được nó thì cũng không nói cho người đó biết. Lúc luyện hoá được rồi thì cũng phải tiến hành ở một nơi bí mật”.
Ninh Chức Tuyết nghe xong thì cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã nhắc nhở, tôi vui quá mà quên mất những chuyện này. Giờ xem ra tôi chưa thể mang nó đi được”.
Ngô Bình: “Không mang đi được ư?”
Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Tôi muốn để tạm nó ở đây, nhờ công tử trông giúp”.
Ngô Bình cười nói: “Cô không sợ tôi chiếm làm của riêng à?”
Ninh Chức Tuyết cười nói: “Đây là địa bàn của công tử, nếu công tử muốn thì nó đã thuộc về anh rồi. Huống hồ, tôi rất tin tưởng công tử”.
Chính Ngô Bình đã tặng cô ấy thứ này thì chẳng lý gì cô ấy lại không tin anh.
Ngô Bình nghĩ thấy cách này cũng hay nên nói: “Được rồi, khi nào đại năng kia có thể luyện hoá được nó thì cô hãy đến lấy, như vậy sẽ an toàn hơn”.
Ninh Chức Tuyết: “Vâng, khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói với sư bá”.
Ngô Bình: “Cao thủ đó là sư bá của cô à?”
Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Sư bá của tôi là quán chủ của Khôn Ninh Quán, cường giả cảnh giới Thần Thông tầng thứ bảy. Nhưng tu vi của sư bá đã đứng yên rất lâu rồi, nếu người có được bảo bối này thì chắc sẽ đột phá tiếp”.
Ngô Bình: “Tiên tử, Khôn Ninh Quán là thế lực lớn lắm à?”