Con vẹt nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Tao là bạn của Lư Thần, mày có quen Lư Thần không?”
Con vẹt: “Ồ, là cái tên ngu ngốc Lư Thần kia, tôi biết”.
Ngô Bình ngây người, nói Lư Thần là tên ngốc, thì con vẹt này cũng lớn gan đấy. Anh lại hỏi: “Vậy mày có biết ông của Lư Thần không?”
“Ồ, anh nói là cái lão sống dai kia sao? Ông ta là chủ nhân tôi, đương nhiên biết”.
Ngô Bình: “Mày gọi ông ấy là lão già sống dai?”
“Đúng vậy, tôi vẫn gọi ông ta là lão sống dai”.
Ngô Bình đưa trái cây cho nó ăn, hỏi: “Mày tên gì?”
Advertisement
Con vẹt thoáng chốc đã ăn hết quả, rồi nói: “Tôi tên Đại Dũng”.
Ngô Bình: “Đại Dũng, mày có thể dẫn tao đi gặp lão sống dai không?”
Con vẹt Đại Dũng lập tức lắc đầu: “Không được, anh không qua được đâu, sân viện của lão sống dái bây giờ có một đống người vây quanh, tôi muốn vào cũng không dễ dàng”.
Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Ồ, bị một đám người vây quanh? Vậy Đại Soái thì sao?”
Con vẹt: “Đại Soái sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói muốn đi gặp một người cực kỳ quan trọng”.
Ngô Bình: “Vậy bây giờ Soái phủ có ai quyết định được”.
“Là tên phá hoại”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tên phá hoại lại là ai?”
“Đại thiếu gia nhà họ Lư, Lư Quan Hùng”.
Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi hỏi nó: “Đại Dũng, mày hy vọng lão sống dai sống sót không?”
Đại Dũng tuy là gia cầm, nhưng rất dựa dẫm ông cụ, nó ngẩn người vài giây rồi nói: “Nếu lão sống dai mà chết, tôi sẽ đập đầu chết bên cạnh ông ta, ông ta nuôi tôi hai mươi năm, tôi không rời bỏ ông ta được”.
Ngô Bình cảm động: “Đại Dũng, tao là do Lư Thần mời đến để chữa trị cho lão sống dai. Chỉ cần mày có thể đưa tao đi tìm lão sống dai, thì tao cam đoan ông ấy có thể sống được mấy chục năm”.
Đại Dũng vỗ cánh hai lần nói: “Được. Nhưng sao anh tiến vào được?”
Ngô Bình: “Mày chỉ cần thu hút sự chú ý của bọn họ, chỉ cần trong chốc lát thôi, tao có thể đi vào được viện”.
Đại Dũng: “Được”.
Ngô Bình lại hỏi: “Trong viện không có người canh giữ chứ?”
Đại Dũng: “Trong viện ngoài một con mèo lớn đáng ghét thì không có ai khác”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến gần viện trước”.
Đại Dũng: “Anh đi theo tôi đi, tôi biết một con đường nhỏ trong hoa viên, nơi đó không có người tuần tra”.
Vì vậy, một người một chim chầm chầm đi đến gần mục tiêu.
Xuyên qua hoa viên, qua hàng cây, Ngô Bình nhìn thấy sân viện cách mấy trăm mét.
Đại Dũng nói: “Chính là chỗ này”.
Ngô Bình: “Đại Dũng, mày đi kéo sự chú ý của đám người đó đi”.
Đại Dũng lập tức bay qua, trong không trung mắng đám người bảo vệ sân viện: “Bọn mày có người sinh nhưng không được, chúc cho bọn mày năm nay chết hết. Như vậy vợ bọn mày là của tao rồi, ha ha…”