Thần Y Trở Lại

Chương 5296




Tảng đá lớn ấy chính là một khối ngọc có một màu xanh lục, nhưng một góc của nó đã bị đập vỡ, để lộ ra kim loại.  

 

Người đàn ông cao lớn đi tới một khoảng đất trống rồi đặt mạnh tảng đá xuống.  

 

Lập tức có khá nhiều người túm tụm tới xem náo nhiệt, có người hỏi: “Anh bạn, anh bán gì thế? Ngọc à?”  

 

Người đàn ông tai to mặt lớn, đôi mắt màu vàng, anh ta nói: “Đây là Tàng Bảo Ngọc, bên trong có một món bảo bối”, giọng nói của anh ta như tiếng chuông ngân, ai nghe cũng rung màng nhĩ.  

 

Ngô Bình đi tới gần nhìn vào phần kim loại lộ ra ngoài, với kinh nghiệm của mình, anh đoán thứ lộ ra ở góc này có thể là chân của lò luyện đan.  

 

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đúng là có một cái lò luyện đan bên trong khối ngọc.  

 

Nghe thấy thế, có người hỏi: “Bên trong có bảo bối gì?”  

 

Advertisement

Người đàn ông cao lớn: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bảo bối thôi. Tôi bán với giá 100 nghìn tiền Tiên, ai cần thì mau tới mua đi”.  

 

Nghe thấy giá xong thì hầu hết mọi người đều mất hứng, chỉ còn lại vài ba người đứng lại nghiên cứu tiếp.  

 

Ngô Bình bước đến rồi cười nói: “100 nghìn tiền Tiên đổi ra là khoảng 2000 tỷ tiền bình thường, thế thì đắt quá. Này anh, tôi ưng khối ngọc này, đồng thời cũng muốn cá xem bảo bối bên trong có giá trị hay không. Thế này đi, tôi trả anh 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Người đàn ông: “Không được, ít cũng phải 90 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “Hay anh đập vỡ lớp ngọc bên ngoài để mọi người được thấy thứ bên trong đi, nếu nó đáng tiền thật thì tôi sẽ trả anh đủ 100 nghìn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đập ra rồi thì còn gì thú vị nữa, nếu anh thật lòng muốn mua thì tôi bán cho anh với giá 90 nghìn. Anh hãy nhìn cho kỹ, chất của khối ngọc này được lắm, ngoài thị trường toàn bán cả nghìn đồng một lạng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đúng là khối ngọc này rất được, nhưng chưa đến giá 100 nghìn đâu”.  

 

Sau một hồi kỳ kèo, thấy Ngô Bình sắp mua được với giá 80 nghìn tiền Tiên, chợt có một người khác lên tiếng: “Tôi trả 81 nghìn”.  

 

Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một cô gái mặc váy xanh đeo khăn che mặt, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng dáng người rất đẹp.  

 

Người đàn ông cười nói: “Cô trả cao hơn thì tôi bán cho cô”.  

 

Ngô Bình bị người khác giành mất thì bực mình nói: “Anh vội gì chứ, tôi đã trả giá xong đâu. Tôi trả 85 nghìn”.  

 

Cô gái: “86 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “90 nghìn”.  

 

Cô gái hừ một tiếng nói: “91 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “100 nghìn”.  

 

Cô gái thoáng do dự rồi nói: “101 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “110 nghìn”.  

 

Cô gái phát cáu nói: “Có ai trả giá như anh không?”, cô ấy có tiền nhưng không quá nhiều, nếu Ngô Bình trả thêm nữa thì cô ấy không theo được nữa.  

 

Ngô Bình: “Không mua được thì biến đi, còn nếu thích thì tôi chơi với cô đến cùng”.  

 

Cô gái cắn răng rồi nói: “120 nghìn”.