Từ Tử Yên khẽ thở dài: "Bố mẹ em đã ly hôn. Em từng sống với bà nội. Sau này, khi bà nội qua đời, em đến ở cùng bố. Nhưng vợ hai của ông ấy rất ghê gớm, chỉ được mấy hôm đã đuổi em ra ngoài, nhưng bố em chỉ dám lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi em".
Ngô Bình xoa đầu Từ Tử Yên, cười nói: "Không sao, em hiện tại đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống bản thân".
Từ Tử Yên dựa đầu vào vai Ngô Bình và bình thản nói: "Đúng vậy, giờ em đã là một ngôi sao trên sóng livestream, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền".
Ngô Bình: "Anh nghĩ ra một bài hát, anh thấy nó đặc biệt phù hợp với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như em. Ngày mai, nếu em tết tóc đuôi sam và mặc váy kiểu học sinh, anh đảm bảo rằng số người hâm mộ của em sẽ tăng thêm một triệu nữa”.
Từ Tử Yên cười nói: "Thật sao? Vậy giờ em muốn học hát luôn!"
Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cho Từ Tử Yên một bài hát khác. Mặc dù chỉ là dân ca truyền miệng nhưng bài hát này đã từng rất nổi tiếng năm xưa. Một sinh viên tốt nghiệp nhạc viện với kỹ năng ca hát kém cũng đã kiếm được ba trăm triệu nhờ bài hát này.
Advertisement
Sáng sớm hôm sau, Lư Thần đến phòng của Ngô Bình. Cậu ta mang theo một chiếc hộp gỗ, cười nói: "Ngô thần y, xin hãy tiếp tục chữa trị cho tôi".
Ngô Bình: "Ừm, hiện tại tình trạng của thiếu soái đã ổn định, có thể trị liệu".
Lư Thần cầm lấy hộp gỗ và mở nó ra, bên trong là một củ nhân sâm đỏ như máu với những sợi tua cực mỏng, trông giống như một bộ râu.
"Bác sĩ Ngô có nhận ra loại thuốc này không?"
Ngô Bình ngạc nhiên: "Đây là linh dược".
Lư Thần gật đầu: "Không sai, đây là nhân sâm râu đỏ, là linh dược cấp bốn".
Ngô Bình: "Tìm được một loại thuốc quý như vậy trong nhân gian, phủ nguyên soái quả rất có năng lực".
Lư Thần cười nói: "Vì muốn tìm được nó, tôi đã bôn ba bên ngoài hơn hai tháng. Cuối cùng sau khi tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ cộng với một bảo vật và một loạt điều kiện, cuối cùng tôi đã mua được nó".
Ngô Bình: "Thiếu soái cần linh dược này làm gì?"
Lư Thần liếc nhìn xung quanh, những người khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại cậu ta và Ngô Bình trong phòng.
Lư Thần khẽ thở dài nói: "Nói thật, ông nội tôi bệnh nặng lắm, tiên nhân cho đan dược cũng vô dụng. Tôi nghe nói loại nhân sâm râu đỏ này có công hiệu, cho nên muốn mua cho ông nội ăn. Nhưng tôi không biết tác dụng của nhân sâm râu đỏ này nên muốn nhờ thần y giúp đỡ".
Ngô Bình lập tức lắc đầu: "Nhân sâm râu đỏ không phải để người trực tiếp ăn, cần luyện chế thành đan dược".
Lư Thần hai mắt sáng lên: "Tiên sinh quả thực hiểu về thứ dược liệu này!"
Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ"
Lư Thần suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi muốn nhờ Ngô thần y chữa bệnh cho ông nội tôi. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi, anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Lư tôi!"
Ngô Bình mới tới đây, anh cần kết bạn với những nhân vật quyền lực như Lư Thần nên anh đáp: "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ".
Lư Thần vui mừng khôn xiết: "Vậy chúng ta hãy khởi hành càng sớm càng tốt".
Ngô Bình: “Ngày mai đi, vết thương của thiếu soái hôm nay cần trị liệu”.