Nghĩ đến khách sạn, anh mới nhớ ra trên người mình không có tiền tệ thế giới này, bèn sờ khắp người thì chạm phải một con dao găm. Con dao găm này cũng là vũ khí của vũ trụ chính, ở giới thế tục chắc chắn không được xem là thứ đồ gì quý giá.
Anh đưa dao găm cho ông lão, nói: “Bác à, cảm ơn bác tốt bụng giúp chúng tôi, tôi không có thứ gì tốt, bèn tặng bác con dao găm này vậy”.
Ông lão nhận lấy dao găm, lập tức bị tạo hình tinh xảo của nó thu hút, vốn ông ấy cũng là một người thích sưu tầm, nghiên cứu thâm sâu những đồ vật cổ xưa, lập tức kinh hô một tiếng: “Con dao găm này có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, là do trưởng bối tặng”.
Ông lão vội nói: “Cậu nhóc, thứ đồ này quá quý giá, tôi không thể nhận được”.
Ngô Bình sờ mũi: “Bác à, bác đừng từ chối. Bây giờ tôi có chút khó khăn, lúc rơi xuống nước, ví tiền thẻ ngân hàng cũng mất rồi, vì vậy trên người không có đồng nào cả, tôi muốn mượn bác chút tiền. Con dao găm này xem như đồ thế chấp của tôi đi”.
Advertisement
Ông lão cười nói: “Cậu muốn mượn tiền, tôi cho cậu mượn là được, không cần thế chấp”.
Cô gái lập tức lên tiếng: “Ông nội, chúng ta cũng không quen biết, vẫn nên để lại con dao này đi”. Thì ra cô ấy cũng là người trong nghề, nhận ra được con dao này không hề tầm thường.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy bác, mọi người tình cờ gặp nhau, làm như vậy là ổn thỏa nhất”.
Ông lão xua tay: “Tôi nói không cần là không cần. Cậu nhóc, cậu bị mất ví tiền vậy thì cứ đến nhà tôi đi, sau đó lại từ từ nghĩ cách”.
Ngô Bình vừa đến thế giới này, chuyện gì cũng không biết, nghe vậy thì trong lòng rất mừng, nói: “Vậy làm phiền bác rồi”.
Ông lão muốn trả lại dao găm cho anh, Ngô Bình nói: “Bác, vật này tôi đã tặng bác rồi, bác cứ nhận đi”.
Ông lão thấy anh chân thành, khẽ cười nói: “Vậy tôi khách sáo nữa. Đến nhà rồi tôi cũng đưa cho cậu một vật”.
Cô gái lập tức nhận lấy con dao chơi đùa, thích thú không rời tay.
Ông lão cười giới thiệu: “Cậu nhóc, đây là cháu gái tôi, Tôn Tử Nghiên. Con bé vừa mới tốt nghiệp đại học, trước mặt vẫn chưa có công việc”.
Tôn Tử Nghiên: “Ông nội, con không phải không có công viện, con đang lập nghiệp”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cô Tử Nghiên kinh doanh gì vậy?”
Tôn Tử Nghiên liếc nhìn anh: “Livestream, anh nghe đến chưa?”
Năm đó thế giới mà Ngô Bình ở cũng có livestream, đương nhiên anh biết nên cười nói: “Biết”.
Tôn Tử Nghiên có chút bất ngờ, livestream vừa mới chớm nở, đang ở giai đoạn thử nghiệm, đa số mọi người đều không biết ngành nghề này vì vậy cô ấy hỏi: “Anh cũng biết ngành này sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút, ví dụ như livestream, bán hàng, livestream nhảy, đúng không?”
Tôn Tử Nghiên chợt ngây người: “Livestream còn có thể bán hàng?”
Trước mắt, ở nơi này livestream chỉ vừa mới xuất hiện, còn chưa có người dùng nó để bán hàng.
Ngô Bình: “Đúng vậy, người hâm mộ đủ đông thì có thể bán hàng”.