Ngô Bình nói: “Đối phương hình như hiểu rất rõ về chúng ta, bước đầu tiên là bắt giữ anh Lư rồi tiến hành ám sát. Cùng lúc ấy, đồng bọn của chúng ở trong rừng sẽ xông ra từ hai bên, giết chết tiêu sư của chúng ta”.
Lư Vân Dực cười hề hề: “Tiếc là chúng đã xem thường cậu! Thực lực của cậu vượt xa anh, đây là chuyện mà chúng không hề ngờ đến”.
Ngô Bình suy tư: “Tôi là tiêu sư mới gia nhập. Bọn chúng không biết tôi, nhưng lại biết anh Lư”.
Lư Vân Dực gật đầu: “Bọn cướp tiêu này hành sự vô cùng cẩn thận. Trước đó, chắc chắn chúng đã sai người đến gần tiêu cục dò la và biết được tình hình của chúng ta. Chẳng qua kẻ do thám đó không biết cậu, nên mới tính sai một bước”.
Ngô Bình nói: “Không ngờ lại gặp phải chuyện cướp tiêu, còn thương vong một số tiêu sư”.
Advertisement
Lư Vân Dực đáp: “Chuyện này rất bình thường, rồi sẽ quen thôi”. Đoạn, ông ấy sai bốn tiêu sư hành cước đưa những người bị thương và tử vong về tiêu cục, những người còn lại đi tiếp.
Nửa đêm, xe tiêu đến một thị trấn. Lư Vân Dực và Ngô Bình giao hàng nguyên vẹn cho người chủ, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đêm đó, người chủ sắp xếp chỗ ở và thức ăn, nhóm người Ngô Bình và Lư Vân Dực ở lại thị trấn đến khi trời hửng sáng mới trở về.
Ở một nơi xa lạ, Ngô Bình quyết định không ngủ mà ngồi thiền, luyện khí.
Lư Vân Dực cũng không ngủ. Ông ấy cuốn hai điếu thuốc, đưa cho Ngô Bình một điếu, cười hỏi: “Từng hút chưa?”
Ngô Bình không hút thuốc này lâu lắm rồi. Anh cầm lấy một điều, đoạn nói: “Ở đây hình như không có nhiều người hút thuốc”.
Lư Vân Dực đáp: “Đây là thứ du nhập từ bên ngoài, ban đầu anh cũng hút không quen, bây giờ không hút thì không chịu được”.
Châm thuốc xong, Lư Vân Dực nói tiếp: “Chuyến hàng hôm nay gặp cướp, chúng ta đã giết mấy chục tên, cũng xem như lập được công. Theo quy định của tiêu cục, giết một tên cướp sẽ nhận được năm mươi lượng vàng. Hôm nay một mình cậu đã giết chết ba mươi sáu tên cướp, sẽ nhận được một nghìn tám trăm lượng vàng”.
Ngô Bình cảm thán: “Hoá ra giết cướp còn được thưởng”.
Lư Vân Dực bảo: “Những người bị thương cũng được thưởng. Gia đình của người mất sẽ nhận được tiền hỗ trợ. Ngoài ra, tiêu cục còn trích ra một khoản tiền để thưởng cho toàn thể tiêu cục”.
Ngô Bình hỏi: “Anh Lư à, khả năng bị cướp tiêu có cao không?”
Lư Vân Dực trả lời: “Đi mười mấy chuyến sẽ bị cướp một lần. Lần đầu cậu đi áp tiêu đã gặp cướp, không biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo nữa”.
Anh trò chuyện với Lư Vân Dực gần như suốt đêm. Đến khi trời sáng, mọi người ăn uống qua loa rồi khởi hành trở về tiêu cục.
Trước khi họ đi, một hộ giàu có trong thị trấn đến nhờ họ áp tải một lô đồ quý vào thành, giá trị khoảng một trăm nghìn lượng vàng. Theo quy định, Lư Vân Dực thu phí một nghìn năm trăm lượng, sau đó bọn họ vội vàng đi về tiêu cục.
Lần này khá suôn sẻ, đến giữa trưa, họ đã đưa đồ đến địa điểm được chủ chỉ định. Một nghìn năm trăm lượng, có tám trăm lượng là tiền thưởng, trong đó Ngô Bình và Lư Vân Dực mỗi người được hai trăm lượng.