Cừu Quang Thái: “Ngô Bình, ông ta ở tầng thứ ba Thần Thông rồi đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tôn yên tâm, chỉ cần ông ta dám ra tay thì con sẽ giết ngay”.
Cừu Quang Thái đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên gật đầu rồi nói: “Ừ, nếu đã có thù với nhau rồi thì phải diệt trừ luôn phòng hậu hoạ”.
Đà Điên vừa ra ngoài thì Ngô Bình đã đuổi theo rồi nói: “Họ Đà kia, con trai ông định giết tôi nên giờ tôi sẽ đi mách giáo chủ là nhà ông mưu sát đệ tử tinh, ông cũng không thoát tội đâu”.
Lúc này, hai người đang ở trên không, Đà Điên tức giận quát: “Tiểu tử kia, rõ ràng là cậu đánh con trai tôi bị thương mà giờ còn định vừa ăn cướp vừa la làng à?”
Ngô Bình: “Ông mới là ăn cướp ấy. Tôi nghe nói ông đã cướp vợ của rất nhiều người khác, gần đây còn rước về hai tiểu thiếp mới 18 tuổi, ông cũng cướp họ về còn gì?”
Đà Điên nghiến răng kèn kẹt rồi gằn giọng nói: “Cậu đang muốn chết đúng không! Với tôi thì cậu chỉ như con kiến hôi thôi”.
Advertisement
Ngô Bình: “Tôi là con kiến ư? Ông hơi bị tự tin rồi đấy, theo tôi thấy thì ông chỉ là một lão già vô dụng thôi”.
Uỳnh!
Cuối cùng Đà Điên đã phát rồ lên rồi bùng nổ khí tức rồi giơ tay bóp cổ Ngô Bình.
Ông ta bừng sát khí nói: “Giờ đã thấy sợ chưa hả?”
Ngô Bình chẳng hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười cợt: “Chờ mãi mới thấy ông ra tay, vậy là tôi phản công được rồi”.
Bụp!
Ngô Bình tung một cú đấm vào ngực Đà Điên, cú đấm của anh chứa bí lực, linh lực khủng bố. Toàn thân Đà Điên cứng đờ, sinh lực tắt dần rồi ngã xuống đất.
Cừu Quang Thái và hai trưởng lão chấp pháp khác tình cờ đi ngang qua thì trông thấy cảnh này, cả ba hô lên rồi vội chạy tới xem.
Ngô Bình đứng cạnh thi thể của Đà Điên rồi nói: “Sư tôn, người phải làm chủ cho con. Đà Điên này định giết con, con bị ép quá nên mới phản công. Không ngờ ông ta yếu quá nên con mới đấm một cú đã lăn quay ra chết rồi”.
Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, đến Cừu Quang Thái cũng sững sờ vì sức mạnh của Ngô Bình.
Một trưởng lão chấp pháp nói: “Ngô công tử, theo những gì chúng tôi thấy thì đúng là Đà Điên ra tay trước. Ông ấy là một trưởng lão mà lại ra tay với cậu thì là sai, giờ cậu giết ông ấy thì cũng đúng, không ai tiếc cả”.
Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng tôi nghe nói Đà trưởng lão là cháu ruột của phu nhân giáo chủ”.
Cừu Quang Thái: “Người đã chết rồi thì còn thân thiết gì nữa”.
Ông ấy nói tiếp: “Được rồi, con về trước đi, chuyện còn lại để ta giải quyết”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình về nhà rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, lúc đó chỉ có tam thiếu gia nhà họ Đà vô lễ với em thôi hả”.
Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, hắn dẫn theo một đám tuỳ tùng”.
Vân Thường: “Đà Điên chết rồi thì nhà họ Đà cũng xong đời, người nhà họ sẽ thảm lắm đây”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Vân Thường: “Sản nghiệp và của cải nhà họ sẽ bị cướp hết, con người nhà họ hầu hết cũng chết thôi”.