Cừu Quang Thái đáp: “Cũng không chỉ có nguyên nhân này. Không trở thành cảnh giới Thần Thông sẽ không được xem là kẻ mạnh”.
Đương nhiên là Ngô Bình biết, cảnh giới Thần Thông sẽ sở hữu sức mạnh Thần Thông, có thể phi thiên độn địa, đó mới là mục tiêu mà các tu sĩ theo đuổi.
“Đệ tử đã rõ, nhất định sẽ nỗ lực tu luyện ạ”.
Cừu Quang Thái nói: “Bây giờ con là đệ tử ưu tú, địa vị rất cao. Đa số trưởng lão đều sẽ khách sáo nhún nhường khi gặp con. Hơn nữa, con sẽ nhận được thêm nhiều tài nguyên, cộng với sự bồi dưỡng của ta, tương lai con sẽ có triển vọng rất phi phàm. Song sân khấu của con chắc chắn sẽ không chỉ giới hạn ở Huyền Minh Giáo, thậm chí là không giới hạn ở vũ trụ Minh Cổ. Khi con đủ mạnh, con nhất định phải đến vũ trụ Đạo cảnh cao hơn”.
Ngô Bình đáp: “Bất luận đệ tử đi đến đâu, cũng sẽ không quên công ơn dạy dỗ của sư tôn!”
Advertisement
Cừu Quang Thái cười ha ha: “Có câu này của con, ta cảm thấy vui hơn việc đạt được bất cứ thứ gì. Có điều trước khi đi đến giai đoạn cao hơn, con vẫn còn rất nhiều chặng đường phải đi. Hãy tĩnh tâm, chăm chỉ tu luyện và cố gắng cải thiện bản thân. Con sẽ phát hiện, tu vi của con càng cao, nhận thức của con về thế giới này sẽ càng sâu sắc, đồng thời sẽ cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình”.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Sư tôn, vũ trụ Minh Cổ là vũ trụ Đạo cảnh tầng ba, trật tự Đại Đạo ở đây có phải không bằng vũ trụ Đạo cảnh tầng bốn hay không ạ?”
Cừu Quang Thái đáp: “Có chênh lệch, nhưng không nhiều. Bây giờ con đang tu luyện ở vũ trụ Đạo cảnh tầng ba, sau khi con trở về sẽ phát hiện, tu vi của con sẽ không giảm xuống là bao, chỉ hơi trôi nổi một chút, nhưng sẽ nhanh chóng hồi phục như thường”.
Ngô Bình nói: “Như vậy thì đệ tử có thể yên tâm tu luyện cảnh giới Thần Thông ở đây rồi ạ”.
Cừu Quang Thái bảo: “Việc di chuyển giữa các vũ trụ Đạo cảnh rất thuận tiện. Chờ đến khi có Thần Thông, con có thể đi thăm thú khắp nơi để tăng thêm trải nghiệm. Đặc biệt là đến vũ trụ Đạo cảnh tầng chín, thậm chí là vũ trụ tầng mười để thử vận may”.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Hai thầy trò nói chuyện rất lâu, đến khi trời tối mịt, anh mới trở về đỉnh Cô Tú.
Khi trở về, anh thấy các nữ đệ tử trẻ trung xinh đẹp đứng khắp nơi trên đường. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí còn bạo dạn hôn gió.
Ngô Bình vội rảo bước nhanh hơn, trở về đỉnh núi.
Nhìn thấy anh có vẻ bối rối, Vân Thường cười bảo: “Sư huynh không trò chuyện vài câu với những cô gái dưới núi sao?”
Ngô Bình trả lời: “Có gì đáng nói đâu. Đám người này sao lại chặn kín đường đi thế, nhìn anh như nhìn khỉ vậy”.
Vân Thường nói: “Sư huynh của em ơi, bây giờ anh là nhân vật làm mưa làm gió, là đệ tử ưu tú trẻ tuổi nhất, còn được giáo chủ khen ngợi. Quan trọng hơn, anh còn là thiên tài đến từ vũ trụ Đạo cảnh tầng sáu, áp đảo tất cả đệ tử ưu tú”.
Ngô Bình bảo: “Thì có gì đâu, còn vũ trụ Đạo cảnh tầng bảy, tầng tám nữa kia mà”.
Vân Thường đáp: “Nhưng thiên tài của Đạo cảnh tầng bảy và Đạo cảnh tầng tám sao lại đến vũ trụ Đạo cảnh cấp thấp như vũ trụ Minh Cổ này kia chứ? Vậy nên hiện giờ sư huynh chính là nhân vật hiếm có”.