“Nhìn đi, ánh sáng tím rồi”.
Mọi người đều kĩnh ngạc, Cao Hải và Trình Vệ cũng không thể rời mắt.
Đệ tử có thể đạt đến đoạn phát ánh sáng tím đã hơn 20 năm chưa xuất hiện, quả nhiên người mới này là một thiên tài.
Điểm vẫn tăng tiếp đến con số 100 nghìn, Ngô Bình bắt đầu nới lỏng tay, gần như không chạm vào cái thước nữa thì điềm tiềm lực mới dừng lại ở con số 101 nghìn.
“101 nghìn! Thiên tài, Huyền Minh Giáo lại có một thiên tài nữa rồi!”, tất cả mọi người đều hô lên. Trong khi họ chỉ được có 10, 20 nghìn điểm thì Ngô Bình được những trên 100 nghìn, vậy là anh mạnh gấp họ nhiều lần rồi.
Cao Hải cười lớn nói: “Sư đệ, chú giỏi thật đấy, tí nữa là phá được kỷ lục cũ rồi”.
Ngô Bình nói: “Điểm của em còn cách 140 nghìn điểm xa lắm, sao mà so được ạ”.
Advertisement
Cao Hải: “Thế là giỏi lắm rồi, sư đệ, cậu mau sang kiểm tra vòng cuối đi! Vòng sức chịu đựng này là khó nhất, nhiều người rõ là thiên tài mà sức chịu đựng lại kém. Ví dụ như thiên tài có gần 150 nghìn điểm tiềm lực ngày xưa ấy, sức chịu đựng không cao đâu, chỉ trên tầm trung thôi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng hơi tò mò, anh muốn biết sức chịu đựng của mình đến đâu nên đi sang phía dụng cụ kiểm tra thứ ba luôn.
Dụng cụ này là một cái ghế, bên trên có khắc phù văn kỳ dị. Người kiểm tra buộc phải ngồi lên đó, chiếc ghế sẽ phát ra năng lượng kỳ lạ tiến vào cơ thể người kiểm tra và sinh ra một cảm giác vô cùng bức bối. Quá trình kiểm tra sẽ vô cùng khó chịu, vì thế các đệ tử chân truyền đều không muốn kiểm tra quá lâu nên thành tích đều không được cao. May mà Huyền Minh Giáo cũng không có yêu cầu quá cao về mảng này nên hầu hết mọi người đều qua được.
Ngô Bình ngồi xuống ghế, ngay sau đó đã có một nguồn sức mạnh như luồng điện tiến vào cơ thể anh, khiến người anh tê rần. Nhưng loáng cái, cảm giác tê liệt ấy đã biến thành cảm giác như bị côn trùng gặm xương.
Anh ngày càng bứt dứt, hàng lông mày đã nhíu chặt. Cùng lúc đó, phiến ngọc trên chiếc phía trước chiếc ghế cũng đã hiện ra một dãy số đang liên tục tăng lên, mọi người đều tập trung quan sát đến không chớp mắt.
Ba phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng! Ngô Bình vẫn ngồi yên trên ghế, hơn nữa vẻ mặt như đang ngồi thiền, vô cùng bình tĩnh.
“Trời ơi, điểm vượt 100 nghìn rồi, sao chịu được hay vậy ta?”
“Đúng thế, lúc trước tôi chỉ chịu được có ba hơi thở thôi, nhưng điểm cũng được 1500 rồi”.
“Tôi được 3000 đã thấy là mình giỏi lắm rồi, giờ so với Ngô sư đệ thì đúng là kém cỏi”.
“120 nghìn rồi, vẫn đang tăng tiếp”.
“Xem ra cậu ấy sẽ phá kỷ lục rồi, tôi nhớ điểm cao nhất trong lịch sử là 133200.
“133200, cậu ấy phá kỷ lục rồi”.
Điểm của Ngô Bình đã chạm đến con số 150 nghìn, anh mở mắt ra rồi mỉm cười, sau đó đứng dậy.
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn anh như một con quái vật.
Ngô Bình đứng dậy nhìn điểm của mình xong thì cười nói: “Xem ra sức chịu đựng của mình cũng ổn”.
Cao Hải vỗ tay nói: “Quá đỉnh! Cả ba vòng đều xuất sắc, chắc chắn cậu sẽ có tiền đồ rộng mở”.
Lúc này, Trương Siêu đang run cầm cập. Khi Ngô Bình nhìn hắn, hắn cố nhoẻn miệng cười rồi nói: “Ban nãy tôi đùa thôi, chứ sao tôi dám khiêu chiến anh chứ”.