Thần Y Trở Lại

Chương 4907




 Lệ Hồng ngạc nhiên nói: “Bảy cường giả cấp Vũ Trụ! Thật phi thường! Không biết ai mà giỏi vậy nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh”.  

 

Lúc này, khí tức mạnh mẽ của pháo đài Bắc Minh đã khiến mọi người trong học phủ Truyền Kỳ thấy khó chịu, cùng với đó cũng thu hút nhiều người tới xem.  

 

“Đây là pháo đài kỷ nguyên đấy!”  

Advertisement

 

“Pháo đài kỷ nguyên thì có gì hay, cường giả kỷ nguyên là tạo ra được rồi”, có người nói.  

 

“Đây không phải pháo đài kỷ nguyên bình thường đâu, khí tức của nó mạnh thế thì chắc là pháo đài năm hoặc nhiều kỷ nguyên hơn đấy”’.  

 

Advertisement

Trải qua càng nhiều kỷ nguyên thì pháo đài càng lưu giữ nhiều dấu ấn kỷ nguyên, nguyên lý cũng như cường giả kỳ nguyên.

“Cái gì! Pháo đài năm kỷ nguyên sao!”, mọi người xung quanh đều ồ lên: “Xem ra học viện Vạn Đạo cũng ghê ra trò nhỉ, có cả bảo bối thế này cơ đấy!”  

 

Đúng lúc này, chợt có một tia sáng chiếu từ trong pháo đài xuống, một bục khổng lồ xuất hiện trên không, có hơn một trăm học viên của học viện Vạn Đạo đều đứng ở đây.  

 

Trong tay mỗi mọi người đều cầm một đến hai viên đan dược rồi bắt đầu rao bán, các đan dược này đều do Ngô Bình luyện chế trong lúc nhàn rỗi, loại nào cũng có công dụng kỳ diệu mà không thể mua ở nơi khác được.  

 

Thấy trên đó náo nhiệt quá nên mọi người của học phủ Truyền Kỳ đã nhảy lên xem, khi thấy những người này đang bán đan dược thì lập tức tò mò rồi tiến lại gần xem.  

 

Một đệ tử tinh anh của học phủ Truyền Kỳ đã đi tới gần một học viên của học viện Vạn Đạo, sau đó phát hiện viên đan dược mà người này đang cầm chỉ to như hạt lạc và đang toả ra tia sáng màu tím, mặt ngoài của đan dược có 12 tầng phù văn lưu chuyển, thoạt nhìn rất kỳ diệu.  

 

Đệ tử của học phủ Truyền Kỳ sáng mắt lên hỏi: “Anh bạn, đan dược này có tên là gì?”  

 

Học viên của học viện Vạn Đạo: “Đây là Bổ Thiên Đan 12 giờ mà học viện phát cho các học viên, uống nó vào rồi thì có thể bù đắp được hết mọi thiếu sót trước cảnh giới Đạo Quân, từ đó giúp tu sĩ tu hành được hoàn hảo hơn”.  

 

Đệ tử kia nghe thấy vậy thì cảm thấy không thể tin được: “Trên đời có loại đan dược này ư?”  

 

Học viên của học viện Vạn Đạo: “Có chứ, học viện chúng tôi vẫn còn đan dược lợi hại hơn cả viên này”.  

 

Đệ tử kia đầy ngưỡng mộ hỏi: “Anh có bán không?”  

 

Học viên: “Có, nhưng giá hơi cao đấy”.  

 

Đệ tử: “Bao nhiêu?”  

 

“500 triệu tiền Đạo”.  

 

Đệ tử hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Đắt quá!”  

 

“Chịu thôi, ai bảo đan dược của tôi tốt quá má!”  

 

Đệ tử kia đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng mua viên đan dược ấy, đương nhiên là phải chạy đi vay tiền.