Thần y Lư đập bàn nói: “Tên ngông cuồng này ở đâu ra vậy, ai cho ngươi ăn nói hàm hồ ở đây hả!”
Ngô Bình liếc nhìn Thần y Lư rồi châm chọc: “Ông không chữa được không có nghĩa là người khác cũng thế, bất tài thì im miệng đi rồi nhìn tôi chữa đây này”.
Thần y Lư giận dữ, còn định lên tiếng, ông Dương chợt nói: “Nếu cậu trị không được, tôi có thể xử trí cậu sao cũng được phải không?”
Ngô Bình nhìn ông Dương một cái, cười nói: “Được, nếu tôi trị không hết bệnh của cô nhà thì Dương phủ cứ xử lý tùy ý. Nhưng nếu tôi chữa hết thì các vị phải cho trả tôi gấp đôi thù lao!”
Advertisement
Ông Dương nói: “Chỉ cần trị hết bệnh cho con gái, tôi trả gấp đôi cũng không sao”.
Ngô Bình cười: “Cứ quyết định vậy đi!”
Advertisement
Thần y Lư vội vàng chen vào: “Ông Dương, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là tên lừa đảo, để hắn chữa bệnh cho cô nhà thì đúng là chuyện hồ đồ”.
Ông Dương nhìn chằm chằm thần y Lư: “Thần y Lư có thể trị hết bệnh của con gái tôi không?”
Thần y Lư lập tức im miệng, ông ta không làm được nhưng vẫn không từ bỏ ý định nên nói: “Ông Dương, bệnh tình cô nhà rất quỷ dị, nếu chữa nhầm thì coi chừng nguy hiểm tính mạng. Trước mắt vẫn nên bảo thủ chữa bệnh thôi!”
Ngô Bình không khỏi tức giận, lão già rõ ràng không muốn cướp chén cơm của anh, anh lạnh lùng nói: “Không làm được thì câm mồm đi!”
Ông Dương: “Được rồi, còn chưa biết tên các hạ!”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình!”
“Vậy mời thần y Ngô theo tôi!”
Ông Dương dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rộng lớn. Một cô gái đang lẳng lặng ngồi ở đó, trong lòng ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cô gái mặc đồ xanh, lông mi rất dài, làn da trắng nõn mịn màng, tuổi chừng mười sáu.
Có điều lông mày cô ấy đang nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn nào đó. Thấy có người vào, cô ấy cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ nhìn con mèo trong ngực.
Thần y Lư cũng theo vào, lạnh lùng nhìn Ngô Bình, muốn coi anh khám bệnh thế nào.
Ngô Bình đi đến nơi cách cô gái khoảng một thước, quan sát một hồi rồi kề sát ngửi tóc đối phương, sau đó cười hỏi: “Cô Dương, dạo này cô hay nằm mơ phải không?”
Cô gái vỗ về con mèo, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Phải, cứ nhắm mắt là nằm mơ!”
Ngô Bình gật đầu, anh ngồi chếch chỗ cô gái một chút: “Mong cô chìa tay ra cho tôi!”
Ngô Bình bắt mạch cho cô ấy, mấy phút sau, anh gật đầu: “Trừ nằm mơ, cô còn thường hay đau đầu phải không?”
Cô gái mở to hai mắt: “Đúng, sao anh biết?”
Ngô Bình cười: “Vì tôi là thầy thuốc, một thầy thuốc rất lợi hại!”