Thần Y Trở Lại

Chương 4824




 Ở đây, những người đàn ông ăn được nhiều sẽ là người được các cô gái săn đón nhiều nhất, vì có ánh sáng của vũ trụ chính nên cơm ở đây chứa đựng tinh hoa của mặt trời, Đại Thánh có thể ăn đến một bát rưỡi, cường giả mạnh hơn có thể ăn được hai bát. Thánh Vương cùng lắm chỉ ăn được ba bốn bát cơm, nhiều thêm nữa lại không ăn hết.   

 

Thế mà Ngô Bình một chốc đã quét sạch mười bát cơm, lập tức khiến các cô gái đều trở nên phấn khích, ánh mắt hiện lên đầy vẻ sùng bái và ngưỡng mộ.

Vẫn còn chưa đủ, Ngô Bình lại gắp thêm một cái chân giò lớn, bắt đầu ăn từng ngụm lớn, miệng dính đầy dầu.  

 

Advertisement

“Wow! Mọi người mau nhìn kìa, thánh chủ ăn chân giò kìa”.  

 

“Lợi hại thật, thánh chủ uy vũ dũng mãnh quá! Cái chân giò lớn như vậy, trước kia cả thị trấn phải chia nhau ăn, mỗi người cũng chỉ ăn được một miếng nhỏ”.  

Advertisement

 

“Đúng thế, trước kia anh của tôi ăn một lượng, kết quả chướng bụng bảy ngày, chẳng ăn được gì cả. Đến ngày thứ tám mới miễn cưỡng tiêu hóa được một lượng thịt”.  

 

“Đúng là thánh chủ của chúng ta, khẩu vị tốt thật đấy, lợi hại quá”.  

 

Ngô Bình hoàn toàn không biết ở đây ăn khỏe là một điều vô cùng đáng ngưỡng mộ và lợi hại với tất cả mọi người, thế nên sau khi anh quét sạch hết một bàn đồ ăn, cộng thêm ba bát cơm, hai con cừu, tám con gà và hai nồi canh, mọi người đã vô cùng sùng bái anh.  

 

Đến khi anh ra khỏi nhà ăn, mọi người đều bật cười nhìn anh, Tinh Lạc Vũ nói: “Thánh chủ, đã chuẩn bị xong xe ngựa, bây giờ chúng ta xuất phát được chứ nhỉ?”  

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ xuất phát thôi”.  

 

Nói rồi anh cầm ô bước lên một chiếc xe được bốn con ngựa kéo với Đường Tử Di, mấy con ngựa này đều là ngựa màu trắng, xe ngựa cũng rất rộng rãi và xa hoa, không giống thứ mà một thị trấn nhỏ nên có.  

 

Tinh Lạc Vũ đích thân lái xe, cười nói: “Thánh chủ, năm nào bọn tôi cũng chuẩn bị chiếc xe này chỉ để chờ đợi cậu xuất hiện. Thật ra lúc đầu bọn tôi chuẩn bị một chiếc xe lớn hơn chiếc này, có tám con ngựa kéo. Nhưng bạch mã này ngày càng khó tìm, dần dần trở thành bốn con, xe ngựa cũng có chút thay đổi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sao, bốn con ngựa vẫn ổn mà”.  

 

Ngựa chạy đi rất nhanh, đi qua một thung lũng, vượt những ngọn núi chạy về phía thành Thánh Vệ. Hơn nửa tiếng sau, Ngô Bình đã nhìn thấy thành Thánh Vệ xuất hiện ở trước mắt.  

 

Thành Thánh Vệ không quá lớn, không có tường thành, dù sao nơi này cũng không cần phòng vệ kẻ địch bên ngoài. Bao quanh bên ngoài là một vài nơi khá giống thị trấn, đi vào bên trong mới là khu vực thành chính.