Sâm La Đạo Tôn: “Đến Võ Đế còn đến đây, chắc chắn cũng có nhân vật khác xuất hiện đúng không ạ?”
Ông ăn xin ừm một tiếng: “Chẳng dễ gì Nhân tộc mới có một Đan Hoàng, đương nhiên chúng ta phải đến bảo vệ cậu ấy”.
Khi họ đang nói chuyện thì chợt có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện, ai trong số họ cũng có khí tức rất mạnh. Mọi người ở xung quanh đều thấy áp lực đến mức khó thở, ai nấy cũng lùi lại thật xa.
Dần dà, đã có một nhóm khác đứng thế chỗ ở trước cửa hội quán. Bọn họ đều rất trầm mặc, người chờ tin, người khẽ thì thầm gì đó.
Advertisement
Chu Huyền Cổ trở vào trong rồi run rẩy.
Đào Như Tuyết: “Chu tông chủ sao thế?”
Advertisement
Chu Huyền Cổ run giọng nói: “Bên ngoài có nhiều nhân vật lớn lắm”
Lạc Ngưng Đan vẫn bình thản nói: “Đan Hoàng giáng thế, đương nhiên sẽ có nhiều người tới lấy lòng. Hơn nữa, đó mới là những người chịu lộ diện thôi, chưa tính những lão quái vật cấp kỷ nguyên đang trốn một chỗ đâu”.
Tô Diệc Hùng nói: “Đến Đại Thiên Tông cũng chưa chắc có thể tập trung được nhiều người đến vậy”.
Lạc Ngưng Đan: “Thực lực của những người này rất mạnh, kệ họ đi”.
Đúng lúc này chợt có một tiếng động nhẹ vang lên trong phòng luyện đan, có ba luồng khí tức kỳ diệu toả ra, sau đó đã có ba đám mây với màu sắc khác nhau xuất hiện trên khoảng không, cuối cùng thì Ngô Bình đã bay lên.
Rất nhiều tia sét giáng từ trên cao xuống, còn anh thì liện tục kết ấn quyết và thi triển bí thuật.
Sau đó, gió lớn nổi lên, rất nhiều năng lượng xấu của đất trời đều tập trung lại nhằm phá huy đan dược.
Lúc này, Ngô Bình tung một tia sét ra tạo thành lá chắn, đồng thời liên tục niệm chú.
Mọi người đều ngẩng lên cao quan sát, sau đó ai nấy đều vui mừng.
“Thực lực mạnh quá, chắc cậu ấy phải là cường giả cấp kỷ nguyên rồi, kiểu gì đan dược cũng thành công”, ông ăn xin cười nói.
Gió lớn tản đi, hư không chợt nứt ra một không gian đen ngòm, một con quái vật đầu dê thân người lao ra, người nó cao cả nghìn trượng, tay thì chộp lấy viên đan dược.
Ngô Bình cũng phình to người lên rồi đập vỡ cái đầu dê, sau đó dẫn một dòng máu màu vào trong chùm sáng.
Uỳnh!
Trời đất rung chuyển, tia sáng nhỏ dần rồi thu lại thành một viên đan dược to như nắm đấm được bao phủ trong các tầng sáng, mỗi tầng đều có một dấu ấn của một thế giới.
“Tam Thế Luân Hồi Đan thành công rồi”, có người hô lên.
Ngô Bình cầm đan dược bằng một tay rồi quay lại hội quán.
Quách Huyền nhận lấy đan dược bằng hai tay rồi kiểm tra, sau đó kích động nói: “Cấp bất hủ, thành công vượt ngoài mong đợi”.
Đúng lúc này, có một tiếng gầm vang lên trên cao: “Con người kia mau đưa viên đan dược đó cho ta, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi đâu”.