Thần Y Trở Lại

Chương 4431




Thân là đệ tử, Chu Thanh Nghiên vào tiên điện gặp sư tổ Quảng Thành trước. Ngô Bình là người ngoài nên đứng chờ ở quảng trường ngoài điện.  

 

Ở quảng trường, có người ngồi trên bục mây do họ tự mang theo, có người thì đứng, có người thì bày luôn sạp để bán những mình không sử dụng.  

 

Quảng trường rất rộng lớn, trông thì náo nhiệt, thật ra khoảng cách giữa người và người là vài chục mét, thậm chí là cả trăm mét. Thế nên anh lấy bàn ghế ra, ngồi đó đọc sách uống trà.  

 

Trà anh uống do anh tự sao, mùi vị độc đáo. Chẳng bao lâu sau, một ông lão mặc đồ xám đã đến gần, vừa ngửi vừa nói: “Trà này rất ngon, anh bạn mua từ đâu thế?”  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn đối phương một cái liền cảm thấy sáu cái đỉnh trong cơ thể khẽ rung lên. Anh cười bảo: “Của nhà trồng được, có muốn thử không?”  

 

Ông lão áo xám cười đáp: “Tôi có thể thử sao? Cảm ơn anh bạn nhé”.  

 

Advertisement

Ông ta lấy chén của mình ra rồi đặt xuống. Ngô Bình bèn rót cho ông ta một chén. Ông lão bưng chén lên ngửi, cười bảo: “Hương trà thật tuyệt diệu”.  

 

Khẽ nhấp một ngụm, ông ta nhắm mắt nói: “Trà này có vị của đan đạo, người sao trà không hề đơn giản”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông bạn biết luyện đan sao?”  

 

Ông lão cười nói: “Năm xưa tôi từng học, nhưng thiên phú có hạn nên đã bỏ dở”.  

 

Nếu là người bình thường thì Ngô Bình đã chẳng rỗi hơi để ý. Ông lão này không hề đơn giản. Vừa nhìn, anh đã nhận ra người này có khí tức của Cửu đỉnh.  

 

Cửu đỉnh, anh đã có sáu, nghe nói tập hợp đủ sẽ phát hiện bí mật của Cửu đỉnh.  

 

Uống xong, Ngô Bình rót thêm cho ông ta một chén: “Tôi là thầy luyện đan, nên thỉnh thoảng sẽ sao trà để uống. Nếu ông thích, tôi sẽ tặng ông một ít”.  

 

Ông lão rất vui mừng: “Thế thì ngại quá! Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm vậy hình như không ổn lắm?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Gặp nhau đã là có duyên. Một mình tôi ngồi đây cũng buồn chán, đúng lúc có ông trò chuyện cùng tôi”.  

 

Tu vi của ông lão rất bình thường, chỉ là Chân Tiên cảnh giới hai. Ông ta cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nhé”.  

 

Ngô Bình lấy ra một hộp lá trà, tặng ông ta: “Ông đem về uống nhé”.  

 

Ông lão đón lấy bằng hai tay, cười bảo: “Cảm giác được năng lực của anh thâm sâu khó lường, không biết là thuộc môn phái nào?”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi đi với bạn thôi. Chắc ông cũng đến đây chúc thọ sư tổ Quảng Thành nhỉ?”  

 

Ông lão cười nói: “Tôi là trưởng lão của một môn phái nhỏ ở thế giới tầng hai của Thanh Châu, phụng mệnh đến đây chúc thọ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Hoá ra là đến từ thế giới của tầng dưới. Ông đã chuẩn bị quà gì?”  

 

Ông lão cười đáp: “Chúng tôi cũng không có đồ gì quý giá, nhưng có ba cái đỉnh khá tốt, bèn quyết định dùng làm quà mừng thọ hôm nay”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Đỉnh là đồ tốt, ngụ ý tốt đẹp. Nhưng nếu là đỉnh bình thường, sư tổ Quảng Thành chưa chắc sẽ thích”.  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nên tôi vẫn thấy hơi lo. Anh bạn có thể xem giúp tôi đỉnh này có giá trị gì hay không”.