Ngô Bình cười đáp: "Nếu anh muốn thì anh có thể lập tức trở thành Thánh Vương".
Anh lấy viên trân châu Thánh Vương để lại: "Đây là một cường giả Thánh Vương đỉnh cao để lại. Bên trong có một phần năng lượng của ông ấy, cùng với trí tuệ và kinh nghiệm của Thánh Vương. Bây giờ anh muốn mượn sức mạnh của nó để khiến em trở thành Chân Vương. Một khi em đã trở thành Chân Vương thì đột phá lên Thánh Vương không phải là chuyện khó".
Đường Băng Vân: "Thế có được không ạ?"
Ngô Bình cười nói: "Sao lại không, có anh là được tất".
Advertisement
Sau đó Ngô Bình chà xát hai tay, viên trân châu kia hoá thành chất lỏng màu vàng, ngấm vào cơ thể Đường Băng Vân. Có Ngô Bình giúp, thể chất của Đường Băng Vân được nâng cấp nên hấp thu rất nhanh.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cơ thể của cô ấy đã xảy ra biến hoá kỳ diệu, trong thức hải cũng có thêm kinh nghiệm và trí tuệ của Thánh Vương.
Advertisement
Lúc này Ngô Bình thi triển thủ đoạn, giúp cô ấy trở thành Chân Vương! Quá trình khá tốn sức, sau khi Đường Băng Vân đột phá, anh mệt mỏi ngồi xuống đất.
Đường Băng Vân ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, cơ thể chầm chậm xoay vòng, năng lượng của Thánh Vương được cô ấy hấp thu hết. Sau đó, cô ấy dùng trí tuệ của Thánh Vương để chính thức đột phá lên cảnh giới Thánh Vương!
Ngô Bình nhìn một hồi, thấy không có vấn đề gì thì nói: "Băng Vân, em ở đây tu luyện, trong vòng ba đến năm ngày chắc chắn sẽ đột phá".
Ra khỏi hoàng cung, anh lại trở về quân doanh.
Lúc này, ba vị tiên đốc Vũ Thiên Lăng đang ở lều lớn đợi anh. Thấy anh quay về, ba người thay đổi thái độ kiêu ngạo lúc trước, đồng loạt cúi chào: "Bái kiến thần tướng!"
Ngô Bình ừ một tiếng rồi hỏi: "Ba vị tiên tốc tìm tôi có chuyện gì không?"
Vũ Thiên Lăng hắng giọng rồi nói: "Thần tướng, từ khi ba chúng tôi tới đây vẫn chưa lập được công lao gì, trong lòng thấy rất thấp thỏm. Nghe nói thần tướng đại nhân đang tấn công tà ma, chúng tôi tới để trợ giúp. Thần tướng có mệnh lệnh gì, chúng tôi nhất quyết làm theo!"
Ngô Bình cười nói: "Chỉ là tà ma cỏn con, thuộc hạ trước đây của tôi có thể giải quyết được, không dám làm phiền ba vị tiên đốc. Hơn nữa các anh vừa mới tới, cứ để các anh em nghỉ ngơi đã. Thế này đi, tôi cho các anh nghỉ phép ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ để các anh giúp sức".
Ba người nghe vậy thì sốt hết cả ruột. Nếu thật sự đợi ba tháng sau thì bọn họ không có canh mà húp mất!
Long Thành Đạo: "Thần tướng đại nhân, tuy ba người chúng tôi kém xa ngài, nhưng ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu. Mong Thần tướng cho chúng tôi cơ hội xông pha chiến trường, để tận lực cho Tiên Đình!"
Ngô Bình hơi khó xử: "Nhưng tướng sĩ bên cạnh tôi đều muốn đánh trận, sợ là..."
Lý Trảm Thần: "Thần tướng, ngài chỉ cần hạ lệnh, trận nhỏ chúng tôi cũng đánh, trận lớn thì chúng tôi càng giỏi đánh!"
Ngô Bình bèn nói: "Vậy được. Trong sông có một sào huyệt của tà ma, tôi chuẩn bị tới công phá nó. Không biết trong đó còn có bao nhiêu tà ma, ba vị tướng quân cùng xuất binh với tôi đi. Nhưng có một điều, tôi là chủ soái, tôi nói gì thì các anh phải phục tùng như vậy, nếu không sẽ xử phạt theo quân pháp!"
"Rõ!", ba người đồng thanh đáp.
Cứ như vậy, Ngô Bình thống lĩnh năm vị Đốc tướng quân cùng hơn năm triệu đại quân tiến đến bờ sông.
Năm vị Đốc tướng quân tề tựu ở lều lớn, cùng bàn bạc kế sách.
Long Thành Đạo: "Thần tướng, cứ đợi thế này cũng không phải cách, phải dụ tà ma trong đó ra mới được".