Hồng Lăng sửng sốt, mẹ mình chỉ là một tỳ nữ ở đây sao?
Cô ấy nói: “Nơi này là Tiên Giới, nhưng mẹ của tôi ở đại lục Côn Luân mà”.
Người đàn ông: “Mặc dù bà ấy là tỳ nữ nhưng cũng có chút tu vi, muốn đến Hạ Giới cũng không khó. Con à, bây giờ mẹ con vẫn khỏe chứ?”
Hồng Lăng nhìn người đàn ông tự xưng là bố ruột của mình, trong lòng lại không có chút cảm giác thân thuộc nào, cô ấy lắc đầu nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp bà ấy, không biết còn sống hay đã chết”.
Advertisement
Người đàn ông bước đến trước nói: “Con tên gì?”
“Tôi là Hồng Lăng”, Hồng Lăng rất lạnh nhạt.
Advertisement
Người đàn ông gật đầu: “Hồng Lăng, năm đó là ta không đúng, làm hại hai mẹ con lưu lạc bên ngoài. Thế này nhé, sau này con cứ ở lại nhà họ Ngọc”.
“Nó không thể ở lại đây”, bỗng có một người phụ nữ xinh đẹp ôm một đứa bé bước vào, chính là phu nhân hiện tại nhà họ Ngọc.
Người đàn ông vội nói: “Mỹ Chi, nói thế nào Hồng Lăng cũng là con gái của anh, hay là để nó ở lại đi”.
Người phụ nữ cười mỉa: “Con gái gì chứ, một đứa con hoang do tỳ nữ sinh ra thôi mà, đuổi ra ngoài đi, đừng làm ô nhiễm nhà họ Ngọc”.
Hồng Lăng nhìn người phụ nữ này, kiếm khí xung quanh dâng lên.
Người đàn ông vội chắn trước mặt người phụ nữ, nhíu mày nói: “Hồng Lăng, không được hỗn láo, đây là vợ của ta”.
Hồng Lăng nhìn ông ta, chậm rãi thu kiếm khí lại rồi nói: “Tôi không định đến nhà họ Ngọc các người đâu, tôi chỉ muốn đến xem thử bố ruột của tôi là người như thế nào thôi”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi, không hề có một chút lưu luyến.
Ngô Bình cũng đi theo ra khỏi sảnh lớn.
Thấy cô ấy đi rồi, người phụ nữ tức giận nói: “Đồ con hoang, dám động kiếm trước mặt tao. Người đâu, điều tra rõ nơi ở của hai người này”.
Ngọc Khánh Thư khẽ thở dài: “Mỹ Chi, cần gì phải thế? Hồng Lăng không hề có sai lầm trong chuyện năm đó, hơn nữa em cũng thấy rồi đó, nó không muốn đến nhà họ Ngọc”.
Người phụ nữ nói: “Trong mắt Tần Mỹ Chi tôi không chứa nổi một hạt cát, nếu đồ con hoang này đã xuất hiện thì tôi sẽ không để nó sống sót. Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó nó uy hiếp con trai chúng ta thì sao? Khánh Thư, anh cứ mặc kệ chuyện này đi, dù sao anh cũng không có tình cảm với đồ con hoang đó, tôi giết thì cũng đã giết rồi”.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ngọc, tâm trạng của Hồng Lăng không được tốt. Cô ấy tâm trạng tríu nặng, im lặng đi về phía trước.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: "Hồng Lăng, chúng ta chỉ tới gặp bố ruột của em một lần, tất cả vẫn như cũ không có gì thay đổi, em cũng không cần quá đau lòng".
Hồng Lăng lắc đầu: “Em không buồn, em chỉ hơi thất vọng. Khi còn bé, em thường tưởng tượng bố mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lương thiện tốt bụng. Nhưng khi em thực sự nhìn thấy bố mình, em nhận ra rằng đó rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi".
Ngô Bình xoa đầu cô, nói: "Không phải còn có anh là anh trai em sao? Đi thôi, chúng ta trở về đi".
Hồng Lăng liếc nhìn con đường trước mặt, nói: "Anh, nếu đã tới đây rồi thì chúng ta đi tới thành Hội Thiên dạo một vòng đi".