Ngô Bình: “Không liên quan tới ngươi”.
Thanh niên nhíu mày: “Ta tên là Lư Quan Phong, là đệ tử nòng cốt của Thiên Đạo Môn”.
Ngô Bình: “Ngươi là đệ tử gì, ta không có hứng thú”.
Advertisement
Lư Quan Phong cũng tức giận nói: “Nếu như ngươi vô lễ như vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Advertisement
Ngô Bình nói: “Ngươi cho rằng đệ tử nòng cốt là giỏi lắm sao? Ở Thiên Đạo Môn, cho dùng là trưởng môn cũng phải cung kính ta, ngươi là cái thá gì chứ?”
Lư Quan Phong giận tím mặt, nhìn có vẻ muốn đánh nhau.
Lúc này, có một cô gái xinh đẹp từ trong nhà bước ra, dáng dấp mỹ miều, đấy là người hầu bên cạnh của Lạc Ngưng Đan, cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vui vẻ nói: “Công tử, để anh phải đợi lâu rồi”.
Ngô Bình cười, hỏi: “Chị Lạc đâu rồi?”
Người hầu nói: “Tiên tử nhà tôi đang luyện đan, không tiện ra đây đón tiếp nên mới bảo nô tỳ ra đón”.
Mấy người họ nghe đến đây thì ngây ra, không ngờ anh lại gọi Lạc tiên tử là chị Lạc.
Vị Nghiêm sư đệ đó vội nói: “Cô nương Bích Châu, có phải cô nhầm rồi không? Sao người này lại có thể gọi tiên tử là chị?”
Bích Châu thản nhiên đáp: “Tiên tử và cậu Ngô là bạn tốt của nhau, sao lại nhầm được? Mấy người các anh lại đến thăm hỏi tiên tử sao? Tiên tử không có thời gian gặp các anh đâu, mời về cho”.
Cô ta không hề khách sáo, mời Ngô Bình vào trong trước rồi đóng cổng lại.
Mấy người còn lại đứng ngoài cửa nhìn nhau, vẻ mặt Lư Quan Phong rất khó coi, từ ngày đầu tiên vào Thiên Đạo Môn hắn ta đã có ý với Lạc Ngưng Đan, cô gái này có cực giỏi về đan đạo, nếu có thể cưới được cô ấy về nhà họ Lư thì nhất định sẽ hưng thịnh phát đạt.
Chỉ là địa vị của Lạc Ngưng Đan ở Thiên Đạo Môn rất cao, mặc dù hắn ta là đệ tử nòng cốt nhưng cũng không có cơ hội tiếp cận, nên hắn ta mới thường xuyên đến thăm hỏi. Có điều hắn ta đến nhiều quá làm Lạc Ngưng Đan thấy phiền, không muốn gặp nữa.
Hắn ta nhìn thấy Ngô Bình vào trong thì vẻ mặt rất khó coi, lạnh lùng hỏi: “Người đó là ai?”
Một đệ tử gác cổng nói: “Hắn ta tự xưng là Ngô Bình, nhưng tôi chưa từng nghe qua”.