Khí tức của Ngô Bình thay đổi rất lớn, quanh người anh lập tức tràn ngập uy nghiêm Đại Đạo. Điều này cho thấy anh đã thành công Đoạt Thiên, dễ dàng kiểm soát trật tự Thiên Đạo.
Nhưng chẳng được bao lâu, loại khí tức này lại biến mất, Ngô Bình trở về như bình thường. Đoạt Thiên là một loại trạng thái, không thể kéo dài liên tục. Phần lớn thời gian, Đoạt Thiên là chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Lúc này Ngô Bình không còn là mục tiêu đuổi giết của Thiên Đạo. Anh mỉm cười, biết rằng cuối cùng mình cũng thành công rồi.
Advertisement
“Bây giờ mình mới là Đoạt Thiên Tiên Tôn thật sự!”
Đoạt Thiên viên mãn, Ngô Bình lập tức bắt tay vào việc tu luyện Vũ Khí Phán Quyết - công pháp sau Hoàng Cực Võ Thể, trong điện đường Cực Võ. Công pháp này chính là ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể anh thành vũ khí, giúp nó có được lực trật tự, có thể dùng nó để trừng trị mọi thứ, giết chết tất cả!
Advertisement
Bước này vốn rất khó, nhưng đối với người đã Đoạt Thiên và đạt đến giai đoạn trật tự hỗn loạn như Ngô Bình thì không khó chút nào, chỉ trong chốc lát đã luyện thành.
Trong tay phải của Ngô Bình xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ dài mười mét, rộng một mét, chính là Vũ Khí Phán Quyết của anh!
Kiếm quang bổ không gian ra, hồi lâu vẫn không thể khép lại, bởi lực trật tự đã tràn ngập bên trong.
“Cũng đến lúc rồi”, anh nói với Thanh Minh: “Ngươi tiếp tục hoá thân thành Ngô Tiểu Bình. bây giờ chúng ta sẽ cùng đi gặp Thiên soái”.
Trở lại Nam Thiên Môn, Ngô Bình thấy Thiên soái đứng trên tường thành, phía sau đã tập trung ba mươi triệu đại quân và vô số cao thủ. Thiên soái đang nhìn về phía trước.
Anh nhìn theo ánh mắt ấy. Cách đó rất xa, rất nhiều luồng thần quang từ trên trời rơi xuống. Thần binh thần tướng và kẻ mạnh không ngừng bước ra từ thần quang, xem ra Thần tộc đang tập hợp binh lực.
Thấy Thanh Minh quay lại, đôi mắt Thiên soái sáng rực lên. Đoạn, Thiên soái quan sát Ngô Bình, chắp tay chào: “Chào Hoàng đế Thiên Võ!”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Ông chính là Thiên soái, nghe danh đã lâu”.
Thiên soái nói: “Không ngờ Bệ hạ đã tiến vào cảnh giới Đại Thánh, thật đáng mừng”.
Ngô Bình bảo: “Không cần nói những câu khách sáo, tôi đã nắm rõ mọi chuyện rồi. Hãy nói cho tôi biết, làm cách nào để thức tỉnh trận pháp của Nam Thiên Môn”.
Trịnh trọng lấy ra một chiếc ấn lớn màu vàng, Thiên soái nói: “Đây là ấn chương của của Nam Thiên Môn. Cầm ấn này sẽ có quyền mở và đóng Nam Thiên Môn. Mời Hoàng đế Thiên Võ nhận ấn!”
Ngô Bình cầm ấn bằng cả hai tay, rót Thánh lực vào, trong ấn có một luồng sức mạnh liên lạc với anh. Thân phận Đại Thánh của Ngô Bình được ấn công nhận, tế luyện hoàn thành chỉ trong tích tắc.
Sau đó, trong đầu Ngô Bình xuất hiện khung cảnh của cả Nam Thiên Môn. Anh bay ra sau tường thành. Nơi này có một đài ngọc nhô ra, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
Anh đứng trên đài ngọc, sức mạnh của ấn rót vào mặt đất. Đài ngọc chầm chậm nâng lên, phát ra hàng vạn luồng kim quang, nối liền với tường thành. Sau đó tường thành từ từ nâng lên cao, vị trí chính giữa lên cao nhất. Đó là một cánh cổng khổng lồ cao mười vạn trượng, rộng ba vạn trượng, tử khí mịt mù sau cửa.