Nếu anh không thể tu luyện thì không thể thi triển tài năng, vì thế Ngô Bình đành nghĩ cách đến thành Ngọc Hoàng. Anh đi tới đường lớn của thị trấn, vừa hay có một chiếc xe ngựa đi qua. Chiếc xe này rất đẹp, hơn nữa còn có bốn con ngựa kéo xe, chắc chắn chủ xe là một người có địa vị rất cao quý.
Thấy chiếc xe cũng đang đi về phía thành Ngọc Hoàng, Ngô Bình lập tức lao ra chặn xe lại. Người đánh xe giật bắn mình, sau đó vội vàng kéo cương ngựa, lũ ngựa hí dài rồi giơ vó trước lên cao, bên trong kiệu vọng ra tiếng trách mắng: “Đánh xe kiểu gì thế hả?”
Người đánh xe tái mặt đáp: “Xin lỗi tiểu thư, có người chặn đường ạ”.
Advertisement
Dứt lời, hắn lao về phía Ngô Bình rồi chửi bới: “Cậu làm gì thế hả? Chán sống rồi à?”
Ngô Bình cười trừ rồi nói: “Anh ơi, anh cho tôi đi nhờ được không, tôi muốn đến thành Ngọc Hoàng”.
Người đánh xe tức giận nói: “Không thừa chỗ đâu mà cho cậu đi nhờ, tránh ra mau!”
Advertisement
Cách Ngô Bình chặn xe đã khiến người đánh xe nổi giận, vì thế hắn đã từ chối ngay thỉnh cầu của anh.
Đột nhiên có người vén rèm xe ra, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi liếc nhìn Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đã thay đổi hình dáng thành một cậu thiếu niên tuấn tú, cô gái vừa nhìn anh đã không khỏi cảm thán: “Cho anh ta lên đi!”
Ngô Bình mừng rỡ rồi chắp tay với cô gái: “Cảm ơn cô”, dứt lời, anh chui tọt vào trong.
Khoang xe rất rộng, có một chiếc bàn và vách xung quanh để ngồi. Cô gái này ngồi đối diện cửa, bên cạnh có một nha hoàn kém cô ấy mấy tuổi.
“Làm phiền cô rồi”, Ngô Bình hành lễ, sau đó ngồi xuống phía bên trái của cô gái.
Cô gái lén nhìn Ngô Bình, càng nhìn càng thấy thuận mắt nên hỏi: “Công tử là người ở đâu?”
Ngô Bình: “Tôi ở dưới quê, lên thành Ngọc Hoàng để tìm chị gái”.
Cô gái: “Chị anh ở thành Ngọc Hoàng à? Cô ấy làm nghề gì?”
Ngô Bình: “Chị tôi giỏi lắm, là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông đấy”.
Cô gái có vẻ ngạc nhiên: “Anh có nói khoác không thế? Chị anh là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông ư? Thế sao anh lại ăn mặc rách rưới thế kia?”
Để tránh bị thiên đạo truy sát, ngoài thay đổi diện mạo ra, Ngô Bình cũng đổi sang quần áo của người dân bình thường.
Anh hắng giọng rồi nói: “Cô đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu phán đoán về một người qua quần áo thì là quá nông cạn”.
Cô gái chẹp miệng: “Nếu tôi mà có một người chị gái là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông thì không có chuyện không có nổi xe ngựa đâu”.
Ý của cô ấy là Ngô Bình ra ngoài phải bắt xe ngựa đi nhờ thì chứng tỏ không có tiền. Nếu anh là em của đệ tử Ngọc Hoàng Tông thì có thể không có nhiều tiền, nhưng chắc chắn phải có xe ngựa.
Ngô Bình thờ dài nói: “Hổ thẹn quá! Thật ra trước đó tôi không ăn vận thế này đâu, nhưng quần áo và tiền đều đã bị cướp giữa đường, quần áo tôi đang mặc cũng là hỏi mượn người khác đó”.