Ngô Bình: "Phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Ngoài ra, anh sẽ giao Thần Cơ Cổ cho em. Thần Cơ Cổ sẽ tiến hành Thần Cơ Cửu Biến nhằm cải thiện tư chất của em".
Đào Như Tuyết vui mừng khôn xiết: "Tiểu Thần sắp trải qua Thần Cơ Cửu Biến sao?"
Lúc này, Tiểu Thần bay ra khỏi người Ngô Bình. Hình ảnh hiện tại của nó là một cái bóng mờ mờ ảo ảo, tỏa ra thần quang rực rỡ. Nó nói: "Nữ chủ nhân, trước đây khi ở trên người chủ nhân, tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích. Thần Cơ Cửu Biến không còn xa nữa".
Advertisement
Đào Như Tuyết hỏi: "Tiểu Thần, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến sẽ trở thành cái gì?"
Tiểu Thần: "Tôi cảm thấy mình sẽ trở thành một loại năng lượng, sau đó hợp nhất cùng chủ nhân”.
Advertisement
Ngô Bình: "Theo quan sát của anh, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến, Tiểu Thần ít nhất có thể nâng tu vi của em lên ngang với Đạo Quân. Hơn nữa thực lực của em sẽ còn vượt xa Đạo Quân bình thường".
Đào Như Tuyết: "Lợi hại như vậy sao!"
Trong giây tiếp theo, Tiểu Thần đã nhập vào cơ thể của Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết ôm lấy Ngô Bình, trong lòng vô cùng lo lắng: "Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp đối phó sao?"
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Em phải tin tưởng vào anh chứ. Trước đây anh đã sống sót qua rất nhiều tai kiếp. Tai kiếp này không thể giết chết anh được đâu”.
Đào Như Tuyết: "Dù sao em chỉ mong anh bình an vô sự!"
Ngô Bình ở lại chỗ Đào Như Tuyết hai ngày, cả hai quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm. Đào Như Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm mang thai một đứa trẻ.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến động tiên Quảng Thành. Hôm nay Chu Thanh Nghiên cũng tình cờ ở đây. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy giận dữ nói: “Anh nói cách một thời gian sẽ đến thăm em, vậy mà một thời gian của anh là mấy tháng liền!”
Ngô Bình cười nói: "Không phải anh đã tới rồi sao? Thanh Nghiên, tiến độ thế nào rồi?"
Chu Thanh Nghiên cười nói: "Em đã bước vào cảnh giới Chân Tiên, vài ngày nữa là xuất quan được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt, em có được truyền thừa của Quang Thành tiên sư nên cho dù là cảnh giới Chân Tiên nhưng sức mạnh cũng ngang ngửa Đạo Quân".
Chu Thanh Nghiên: "Coi thường em hả? Sư tôn đã nói ngay cả Đại Đạo Tổ cũng không phải đối thủ của em”.
Ngô Bình hai mắt sáng lên: "Thật sao? Lợi hại!"
Anh đợi Chu Thanh Nghiên xuất quan. Hai ngày sau, tiên cảnh mở ra, Chu Thanh Nghiên bước ra, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Ngô Bình cảm thấy khí tức của cô cực kỳ thuần khiết, phong thái phi phàm nên không khỏi cảm thán: "Sư phụ của em, Quảng Thành tiên sư, ít nhất hiện tại cũng là Đạo Tôn rồi phải không?"