Ngô Bình sáng mắt lên, thấy nó có giá 55 nghìn điểm thì lập tức đổi ngay.
Anh hỏi: “Tiền bối, sau này tôi còn nhận được điểm gì nữa không?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Nếu cậu luyện Thần Tiên Kinh đến viên mãn thì cũng nhận được điểm, tu luyện càng tốt thì điểm càng cao”.
Ngô Bình: “Tôi hiểu rồi”.
Advertisement
Sau đó, anh đã rời khỏi điện Thiên Trạch rồi vội vàng về Huyền Nguyên Môn.
Vừa gặp Đường Băng Vân, anh đã lấy bộ giáp ra rồi cười nói: “Băng Vân, em thử bộ này đi!”
Đường Băng Vân cười nói: “Gì thế anh?”
Advertisement
Ngô Bình: “Giáp tiên đấy, em mặc vào rồi thì sẽ tạm có thực lực của Đạo Tổ”.
Đường Băng Vân sáng mắt lên rồi lập tức mặc bộ giáp tiên ấy lên người.
Bộ giáp này rất mềm, chỉ có một lớp rất mỏng, làm tôn vóc dáng của Đường Băng Vân lên, làm Ngô Bình nhìn không rời mắt, anh nói: “Được đấy, anh còn sợ em mặc không đẹp”.
Nói rồi, anh đưa tay lên sờ thì thấy lớp áo như da thật, vừa mềm vừa mát lạnh.
Đường Băng Vân lí nhí: “Anh đừng có sờ lung tung”.
Ngô Bình bế cô ấy lên rồi cười nói: “Băng Vân, chúng mình sinh một đứa đi”.
Đường Băng Vân ỡm ờ rồi cả hai cùng về phòng.
Trong Huyền Nguyên Môn có mấy trăm đỉnh núi lơ lửng trên không, nhưng ngọn núi cao lớn nhất chính là chỗ ở của Ngô Bình, ở đây có mấy căn nhà rất đẹp.
Ngày hôm sau, Đường Băng Vân thay bộ thiên y mới rồi cùng Ngô Bình về nhà.
Lâu rồi không về nhà nên họ tới Đường Môn trước.
Ngô Bình cũng đã lâu không đến đây, Đường gia bảo vẫn vậy, người của anh vẫn ở trấn này, Đường Môn vẫn yên bình, không hề có chiến loạn.
Hai người vừa xuất hiện ở cổng trấn thì thấy có một đám trẻ con đang chơi đùa ở đây, không còn nhiều người nhận ra Đường Băng Vân nữa. Thấy người lạ tới, lập tức có người đi ra hỏi: “Hai người tìm ai?”
Đường Băng Vân cười nói: “Các người không biết tôi à?”
Nghe cô ấy nói vậy, hai người kia đều quan sát Đường Băng Vân thật kỹ, đột nhiên một trong số họ hô lên: “Đại tiểu thư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Tôi đây”.
“Đại tiểu thư về rồi!”, một người nhảy cẫng lên rồi quay đầu chạy vào trong.