Ngô Bình từng luyện kỹ thuật lực Si Vưu, chân lực đã đạt đến cảnh giới rất cao, cộng thêm việc anh đã là Thánh nhân, nên chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra sự kỳ diệu của những trường lực này. Anh lập tức điều chỉnh trạng thái cơ thể để thích ứng với môi trường.
Anh vừa thích ứng, trường lực liền tăng gấp đôi, thành hai mươi trường lực. Thế là anh tiếp tục điều chỉnh để thích ứng tiếp.
Cứ như thế, trường lực ngày một nhiều lên, từ mười lên một trăm, từ một trăm lên đến một nghìn.
Advertisement
Khi một nghìn trường lực chồng lên nhau, không gian bắt đầu biến dạng, thời gian bắt đầu thay đổi, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất. Hiện giờ những sức mạnh này giống như pháp lực, lực thần thông vậy, sản sinh những công dụng khác nhau.
Trong chớp mắt Ngô Bình đã ngộ ra, bất kể là sức mạnh gì thì bản chất vẫn giống nhau, chúng đều là một loại của trường lực.
Nghĩ thông suốt rồi, anh khẽ mỉm cười, phất tay một cái, một nghìn trường lực trong điện liền biến dạng thành sợi sức mạnh, quấn vào giữa năm ngón tay anh, bay vòng quanh. Lúc này, rất nhiều sức mạnh của kỷ nguyên tồn tại trong cung điện đều bị Ngô Bình hấp thụ luyện hoá.
Advertisement
Mười ngón tay anh siết lại thành nắm đấm, sợi sức mạnh liền biến mất, ngấm vào cơ thể anh.
Lúc này có một ý chí liên lạc với anh. Đó là ý chí của cung điện, cũng là ý chí của cả dãy núi.
Hoá ra dãy núi này do một sự tồn tại vĩ đại xây dựng cách đây rất nhiều kỷ nguyên. Vì nguyên nhân nào đó, người mạnh ấy kết liễu đời mình, trước khi chết đã dùng sức mạnh của mình tạo nên dãy núi này. Đã nhiều kỷ nguyên trôi qua nhưng vẫn chưa ai có thể lấy được truyền thừa của người ấy, cho đến khi Ngô Bình xuất hiện.
Sau đó, mọi ý nghĩa liên quan đến sức mạnh lần lượt rót vào ý thức của Ngô Bình. Anh khoanh chân ngồi xuống, hấp thụ và luyện hoá.
Khi anh mở mắt đã là ba ngày sau.
Đẩy cổng cung điện ra, anh nhìn thấy người đá khổng lồ đã bị đè xuống đất, không cử động nổi. Có điều đám Bạch Luyện đã mệt đứt hơi, xem ra không hề dễ dàng tí nào.
“Sư phụ!”
Thấy Ngô Bình đi ra, bốn đệ tử vô cùng mừng rỡ.
Hắc Đáp nói: “Sư phụ, quái vật này khoẻ thật đấy, bọn con sắp không khống chế được nữa rồi”.
Ngô Bình bảo: “Các con thả nó ra đi”.
Bốn đệ tử đồng loạt buông tay, người đá khổng lồ lập tức đứng bật dậy, gầm lên một tiếng rồi chuẩn bị ra tay.
Ngô Bình giơ tay phải chưởng vào không trung, vô số sợi sức mạnh liền ngưng tụ thành một bàn tay muôn màu sắc, trực tiếp ấn người đá kia xuống đất.
Người đá rất kinh ngạc, ra sức vẫy vùng nhưng không thể nào động đậy. Thử được vài lần, có vẻ nó đã phục rồi, bèn quay đầu nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thả tay ra: “Quái vật đá, đừng gây rối nữa, lát nữa để ta dạy ngươi cách tu hành”.
Không ngờ quái vật đá lại hiểu lời anh, chậm rãi đứng dậy rồi cuộn mình thành một chồng đá, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó, thả tất cả đệ tử trong động thiên ra: “Bắt đầu từ hôm nay, các con sẽ là đệ tử của Huyền Nguyên Môn. Hắc Đáp, Bạch Luyện, Xích Bào, Kim Hầu, sau này các con là bốn đại trưởng lão, khi ta không có mặt, Huyền Nguyên Môn do các con quản lý”.