Ngô Bình chờ trong điện. Tiền Đại Chí sững sờ ngồi phịch dưới đất, sợ đến mức không dám thở, cả người run rẩy không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, một ông lão sải bước tiến đến, từ xa đã ôm quyền: “Hồ Tứ Hải của Tử Kim Tiên Tông kính chào các vị Đạo Tổ!”
Ông lão không nhìn ra tu vi của Ngô Bình, nhưng cảm nhận được đám Hắc Đáp đều là người mạnh cấp Đạo Tổ. Tu vi của Ngô Bình lại càng cao thâm khó lường. Hồ Tứ Hải nào dám mạo phạm, đối đãi với họ vô cùng khách sáo và cẩn trọng.
Advertisement
Hắc Đáp hỏi: “Ông chính là tông chủ à? Đến đúng lúc lắm”. Rồi Hắc Đáp thuật lại mọi chuyện thêm lần nữa.
Hồ Tứ Hải cũng tức giận nhìn chòng chọc vào Tiền Đại Chí, đối phương sợ phát ngất, tự biết mình xong đời rồi!
Advertisement
Khẽ thở dài, Hồ Tứ Hải biết chuyện này khó lòng êm đẹp. Đám người Ngô Bình hoàn toàn có lý do để trực tiếp san bằng Tử Kim Tiên Tông. Ông lão đành nghiến răng nói: “Thật không dám giấu, một trăm triệu tiền Đạo thật sự quá nhiều, chúng tôi không thể gom đủ trong một thời gian ngắn”.
Ngô Bình lãnh đạm hỏi: “Nghe nói trong thành có núi tiên Tử Kim, trên núi có bia tiên?”
Hồ Tứ Hải đáp: “Đúng là có một ngọn núi tiên”.
Ngô Bình bảo: “Thế này đi, tiền Đạo có thể miễn, tôi muốn đến núi của các ông xem thử”.
Hồ Tứ Hải không lo lắng lắm, bởi vì núi tiên không thể di dời, bia tiên và núi tiên là một thể, dù anh có sống ở trên đó thì đã làm sao?
Thế là Hồ Tứ Hải vội trả lời: “Dĩ nhiên là được rồi”.
Ngô Bình nói: “Có lẽ không ở được mấy ngày đâu. Tông chủ vui lòng dẫn đường nhé”.
Thế là Hồ Tứ Hải đi trước để dẫn đường. Một nhóm người đi đến trước dãy núi màu vàng tím. Bước vào khu vực núi, Ngô Bình lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh huyền diệu tựa như mưa xuân vậy, ngấm vào cơ thể và linh hồn anh. Về lâu về dài, luồng sức mạnh này nhất định sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Ngô Bình.
Anh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là sức mạnh gì nhỉ?”
Bay về phía trước thêm một quãng nữa, ngay trên đỉnh núi chính, anh trông thấy bia tiên Tử Kim.
Nhìn thấy bia tiên này, Ngô Bình biết nó chắc chắn không phải là một trong năm bia Tiên, nhưng khí tức của nó rất đặc biệt. Đứng trước bia, anh nhìn những hoa văn kỳ diệu và chữ bên trên, lờ mờ cảm thấy mình đã hoà làm một thể với núi tiên Tử Kim.
Hồ Tứ Hải chắp tay: “Các vị cứ tự nhiên, cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”.
Hắc Đáp phẩy tay: “Đi đi”.
Sau khi Hồ Tứ Hải đi rồi, Ngô Bình vẫn đứng bất động tại chỗ. Anh nhắm mắt lại, song nội dung trên tấm bia tiên vẫn xuất hiện trong thần hải của anh, hình thành những phù văn huyền ảo và phức tạp.
Ngô Bình bỗng cảm thấy mình đã có thể thăng lên tầng thứ mười sáu của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, cảnh giới Thần Thông!