Tào Phi: “Tân thần chẳng có địa vị gì, bố tôi có tư chất rất tốt, tu luyện công pháp Thần tộc cũng đạt được thành tựu cao. Có lẽ vì quá tự tin nên ông đã đánh bị thương một đệ tử chính thần, kết quả cả tộc tôi bị đày đến đây”.
Ngô Bình: “Chính thần?”
Tào Phi: “Chính thần là chỉ một nhánh thần tộc có huyết mạch khá chính thống, còn như chúng tôi thì bị gọi là tạp thần. Tân thần đều là tạp thần, thậm chí có nhiều cổ thần cũng là tạp thần. Tạp thần đương nhiên có địa vị thấp hơn chính thần, tạp thần mà gặp chính thần thì không cần biết có địa vị cao đến đâu cũng phải hành lễ, không thì sẽ phạm luật”.
Ngô Bình: “Nội bộ của Thần tộc phức tạp thật, đủ các thế lực”.
Advertisement
Tào Phi: “Đúng thế, tuy Thần tộc đã bành trướng được thế lực của mình nhờ cách này, thậm chí còn xoá sổ Tiên tộc ở kỷ nguyên trước. Nhưng nó cũng có mặt xấu, đó là các tạp thần sẽ mượn thân phận Thần tộc của mình để tự phát triển, có nhiều người đã tạo dựng được thế lực mạnh lắm rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra Thần tộc cũng không vững chãi lắm, sớm muộn cũng có ngày họ bị một thế lực nào đó phá hoại từ bên trong”.
Advertisement
Tào Phi: “Haizz, nói đúng ra thì ông tôi trở thành thần nhân cũng bởi muốn gia tộc được sống thôi”.
Ngô Bình: “Có nhiều thần nhân ở đây không?”
Tào Phi: “Cũng kha khá, người tôi biết thì có hơn chục hộ, còn không quen thì nhiều hơn”.
Ngô Bình: “Tại sao các người không bắt tay với nhau để tăng sức mạnh”.
Tào Phi lắc đầu: “Trên tinh cầu này không có tài nguyên, nếu có quá nhiều người tập trung một chỗ thì sẽ không có đủ đồ ăn. Quy luật ở đây là ăn lẫn nhau nên không hình thành bộ lạc lớn được”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là thế, ông Tào, các ông bị lưu đày bao lâu?”
Tào Phi cười khổ: “500 năm, nhưng chúng tôi biết rõ sẽ lâu hơn, cuối cùng sẽ chết ở đây và bị sinh linh khác ăn thịt thôi”.
Hai người trò chuyện một lát thì có người gõ cửa, người phụ nữ mở cửa ra cho một cô gái có vóc dáng nóng bỏng đi vào. Cô ấy trông chỉ khoảng 17 tuổi, tuy chỉ mặc một chiếc váy đơn giản, nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ. Cô ấy vừa đến thì ngay Tào Phi cũng phải liếc mắt nhìn.
“Cô Lục, sao cô lại đến đây?”, Tào Phi vội đứng dậy hỏi.
Cô Lục ấy cười nói: “Chú Tào, cháu nghe Bảo Nhi nói có người cho kẹo. Cháu lớn thế rồi mà chưa được ăn kẹo bao giờ nên muốn đến xin một cây ăn thử”.
Nói rồi, cô ấy hướng ánh mắt về phía Ngô Bình rồi cười hỏi: “Là kẹo của anh phải không ạ?”
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, đúng chất giọng đặc trưng của con gái.
Ngô Bình hỏi: “Cô muốn ăn à?”
Cô gái gật đầu: “Anh cho em một ít được không?”
Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi kẹo với đủ vị ra rồi đưa cho cô ấy: “Cô mang ra ngoài ăn đi”.
Cô gái tròn mắt hỏi: “Anh cho em nhiều thế ạ?”
Ngô Bình: “Tôi vẫn còn”.