Nguyên Hạc: “Lão tổ, sư huynh là Tiên Tôn vô thượng, không ai ở kỷ nguyên này có thể đánh bại, con tin anh ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng”.
Ngô Bình và Văn xử lý thi thể của thần đầu chó, anh hỏi: “Chị Văn, con thần đầu chó này cũng là thần yêu à?”
Văn: “Ừ, nó là Thần tộc mới sinh, nhưng không được Thần tộc công nhận nên mới bị đày đến đây. Năm xưa, đồng loại của nó có cả chục nghìn con cơ, mà giờ còn mỗi nó thôi”.
Advertisement
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao Thần tộc không công nhận?”
Văn: “Thần tộc cũng có nhiều loại, thần đầu chó là loại có thực lực quá yếu, hơn nữa vẻ bè ngoài lại xấu xí, vì thế Thần tộc đã mở cuộc họp cấp cao và đưa ra quyết định loại bỏ”.
Advertisement
Ngô Bình: “Chị Văn vừa bảo nó là Thần tộc mới sinh à? Thần tộc được sinh ra thế nào vậy?”
Văn: “Thần tộc sẽ để lại cách tu hành của mình ở các tộc, nếu có sinh linh nào tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ được xin gia nhập thần tịch”.
Ngô Bình: “Nếu Nhân tộc tu luyện công pháp của Thần tộc thì cũng được như thế à?”
Văn nhìn anh: “Đương nhiên, theo tôi biết thì Thần tộc có rất nhiều thần nhân, họ là Nhân tộc chứ ai. Nhưng thần nhân không có địa vị cao trong Thần tộc đâu, chỉ ở mức trung đẳng thôi”.
Ngô Bình: “Tôi có nghe về chuyện này rồi, vì thế Thần tộc mới kéo dài mãi không đứt, qua mấy kỷ nguyên rồi vẫn ngày càng mạnh hơn”.
Văn: “Thần tộc được sinh ra vào kỷ nguyên này thì được gọi là tân thần, thường thì họ không có địa vị quá cao đâu, hơn nữa còn không thể trở thành tu sĩ nòng cốt của Thần tộc. Các Thần tộc tồn tại qua một, hai kỷ nguyên sẽ được gọi là cổ thần, họ có nền móng vững chắc nên mạnh hơn tân thần nhiều. Tiếp đến những Thần tộc trải qua ba kỷ nguyên thì được gọi là thượng thần, hiện nay họ đều là tầng lớp thống trị, hầu hết đều có xuất thân ở gia tộc thượng thần”.
Nghe xong, Ngô Bình nói: “Thần tộc đã mạnh vậy rồi, tại sao còn tạo ra thần yêu làm gì?”
Văn thở dài nói: “Mỗi kỷ nguyên đều sinh ra một bá chủ mới, Thần tộc cũng phải thay thế Tiên tộc chứ? Tầng lớp quản lý của họ biết không có sinh linh nào làm bá chủ được mãi nên buộc phải có sự chuẩn bị từ trước. Dù họ chèn ép Nhân tộc hay tạo ra thần yêu thì mục đích cũng vì thế thôi”.
Văn nói tiếp: “Trong cơ thể tôi vẫn còn hai mật mã sinh mệnh cực hạn, vì tư chất của tôi không đủ nên không thể phá giải và hấp thu chúng được. Kiểu gì cũng có ngày tôi bị sinh linh khác ăn thịt, khi ấy sức mạnh trong người cũng bị nó hấp thu hết. Thay vì làm lợi cho đứa khác, thà tôi tặng cho cậu còn hơn”.
Ngô Bình sững người: “Tặng tôi ư?”
Văn gật đầu: “Ừ, tặng cậu đấy. nếu cậu có thể phá giải được hai mật mã ấy thì sẽ có thêm hai thiên bẩm sinh mệnh mới. Nhưng chuyện này khó lắm, vì cậu là Nhân tộc mà”.
Ngô Bình nhìn Văn rồi nói: “Chị cho tôi chúng rồi thì có bị ảnh hưởng gì không?”
Văn cười nói: “Không, vì trước giờ tôi có phá giải được chúng đâu. Trái lại, mất chúng rồi thì thần yêu sẽ không nhắm tới tôi nữa, tôi càng an toàn hơn”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt”.
Sau đó, anh hỏi: “Trong người của các sinh linh khác cũng có mật mã tương tự à?”
Văn lắc đầu: “Ít sinh linh có lắm, hầu hết các vật thử nghiệm thất bại như tôi đều bị ăn thịt hết rồi. Tôi còn sống là may lắm đấy, tôi đoán chắc có chưa đến mười sinh linh có mật mã trong người như tôi ở đây”.