Hoa Thiên Thần: "Tôi bảo La Minh Tố ra mặt, đương nhiên cậu sẽ tới".
Trương Quân không ngạc nhiên: "Tôi biết cô ta đang nói dối tôi, anh đã thay đổi trí nhớ của cô ta, phải không?"
Hoa Thiên Thần tán thưởng: "Cậu vẫn thông minh như vậy, đáng tiếc, hôm nay cậu nhất định phải chết ở chỗ này".
Trương Quân: "Ồ, tôi sẽ chết sao?"
Advertisement
Hoa Thiên Thần: "Cậu không chỉ chết mà còn phải hiến thân thể và thiên phú cho tôi, từ đó về sau, cậu sẽ trở thành con rối của tôi".
Trương Quân: "Tôi không hiểu anh đang nói về cái gì".
Advertisement
Hoa Thiên Thần vung tay phải lên, một luồng ánh kim bay ra, ánh kim hóa thành một hạt sen, lơ lửng giữa không trung.
Trương Quân nhìn thấy hạt sen liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Hoa Thiên Thần: "Đây là Hỗn Độn chí bảo, hóa thành hạt sen. Tôi sẽ để cậu nuốt hạt sen, trong cơ thể cậu sẽ sinh hoa sen, kết thành hạt sen. Nếu tôi nuốt hạt sen, vận may của cậu, tư chất và cả trí tuệ, thiên phú của cậu đều sẽ là của tôi!"
Trương Quân nhìn hạt sen nhỏ và nói: "Đó thực sự là một bảo bối, anh đã có được nó từ khi nào?"
Hoa Thiên Thần cười lạnh một tiếng: "Vào lúc tôi giết cậu, tôi đã tước đi vận may của cậu. Sau đó, tôi đã gặp được rất nhiều kỳ ngộ, thu được rất nhiều! Hạt sen này chỉ là một trong số đó."
Trương Quân: "Nhưng anh có từng nghĩ, bây giờ anh không phải là đối thủ của tôi không?"
Hoa Thiên Thần cười lớn: "Trương Quân, cậu biết được bao nhiêu bí mật của tôi chứ?"
Dứt lời, có hai người đàn ông đi ra từ tảng đá phía sau. Hai người này là Thần tộc, hơn nữa là Đại thần! Trong tay họ đều cầm thần khí, khí tức phát ra ít nhất cũng phải là thần khí cấp thần vương!
Hoa Thiên Thần phất tay, La Minh Tố đi đến. Lúc này cô ta đã khôi phục ký ức, cô ta cười nói: "Thiên Thần, anh thông minh thật, nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo thế này!"
Một Đại thần lạnh lùng nói: "Giết hắn đã rồi nói chuyện cũng không muộn".
Hoa Thiên Thần hành lễ: "Vất vả cho hai vị rồi".
Trương Quân lạnh nhạt nói: "Các người tính trăm phương ngàn kế nhưng vẫn sai một bước. Hoa Thiên Thần, giơ sẵn cổ ra đi, rất nhanh thôi tôi sẽ lấy đầu anh!"
Dứt lời, cậu nhanh chóng mờ đi, sau đó biến mất.
Lúc này có một Trương Quân mặt vô cảm đứng ở chỗ lối vào cái hố. Hiển nhiên người vừa đi xuống không phải cậu, mà chỉ là một ý niệm của cậu biến thành.
Ngay sau đó cậu cũng biến mất, rời khỏi vùng sương mù.
Dưới đất, Hoa Thiên Thần ngẩn ra, sau đó gào lên giận dữ: "Đồ xảo quyệt! Chết tiệt!"
La Minh Tố rất hoảng sợ: "Thiên Thần, làm thế nào đây?"
Hoa Thiên Thần im lặng một lúc rồi nói: "Bí mật của anh đã bị hắn phát hiện, không thể ở lại tiên cung Vĩnh Hằng nữa. Minh Tố, em theo anh về tộc đi, nơi đó khá an toàn".