Chương 389
Nói xong anh liền đi ra, để lại Chu Kiến Hùng đang gào thét thảm thiết, chỉ tiếc là ông ta không thể phát ra âm thanh. Ông ta chỉ có thể trợn to mắt, tuyệt vọng há hốc miệng.
Ở một căn phòng bệnh khác, Ngô Bình gặp Tống Phương.
Tống Phương vẫn đang cười, nhưng nụ cười của cô ta không hề có sức sống. Khóe môi cô ta khô nứt, hai mắt đỏ ngầu, sống không bằng chết.
Anh giơ tay vỗ vài cái, Tống Phương bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Ngô Bình, nói với giọng khản đặc: “Anh là ai?”
“Bạn của Chu Phù Sinh”, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tống Phương, cô hại chết chồng mình, giờ cô hài lòng với cuộc sống bây giờ không?”
Tống Phương vô cùng hoảng hốt: “Tôi không hại Phù Sinh, anh đừng nói bậy…”
Tay phải của Ngô Bình điểm vào không trung, Tống Phương liền bật cười như điên. Cô ta vừa cười vừa khóc, sống không bằng chết.
Lăng Thần, thôn Hóa Long.
Tộc trưởng xách bao lớn bao nhỏ đưa con trai Chu Đại Cường đến bên bờ sông, nói: “Đại Cường, con đem theo số tiền mặt này đi dọc theo bờ sông, tìm nơi nào mà trốn. Bố cảm thấy tình hình không ổn, khoảng thời gian này con đừng quay về”.
Chu Đại Cường nói: “Bố sợ gì chứ, trong ủy ban đều là người của chúng ta mà”.
Tộc trưởng thở dài: “Nghe lời bố đi, lần này mọi thứ đã khác rồi”.
Bên bờ sông có một con thuyền nhỏ, người chèo thuyền bực bội nói: “Có đi không?”
Chu Đại Cường bất lực leo lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ khởi động đi xuống hạ lưu dọc theo bờ sông. Nhưng thuyền đi đến giữa sông thì đột nhiên có một cánh tay giơ ra từ trong nước tóm Chu Đại Cường xuống sông.
Người lái thuyền sợ tới nỗi hét lên, không dám động đậy.
Dưới nước, Ngô Bình kéo Chu Đại Cường lặn xuống sâu, mãi đến khi tới độ sâu vài chục mét thì anh liền đấm gãy xương cột sống của gã.
Chu Đại Cường không giãy giụa nữa. Gã trợn to mắt, há hốc mồm để nước chui vào. Nước lọt vào phổi hắn, chẳng mấy chốc hắn đã tắt thở.
Sau khi giết Chu Đại Cường, Ngô Bình bơi lên trước, chẳng mấy chốc đã đến vị trí Sa Châu.
Lần trước anh thấy nơi này có ánh sáng của bảo vật nên thấy tò mò. Nơi được gọi là nơi hóa rồng này rốt cuộc ẩn giấu thứ gì?
Anh lặn xuống đáy sông, mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra thì thấy ở vị trí bảy tám mét dưới lớp bùn ở đáy sông có một khoảng trống, thể tích to hằng một cái sân. Trong khoảng trống có một cái lò đan đang đậy nắp. Ánh sáng đó được lóe ra chính từ chỗ này, vô cùng yếu ớt.