Khi tới gần cái lò, Ngô Bình phát hiện bên trên nó có những phù văn huyền diệu, có thể liên kết với quái bàn Tiên Thiên. Chiếc lò này cao chừng hai mét, toàn thân màu xám bạc.
Lúc này, trong lò có một tu sĩ, người này đã kiên trì được mười hơi thở. Người bên ngoài đang đếm cho anh ta.
"Mười một hơi, mười hai hơi, mười..."
Advertisement
Còn chưa đếm xong mười ba hơi thở, người bên trong hô to: "Thả tôi ra, chịu không nổi nữa rồi!"
Ngay lập tức, người bảo vệ lò mở cửa lò, một nam tu sĩ bốc cháy khắp người nhảy ra.
Người phụ trách nói: "Tiếp theo".
Advertisement
Mị Lan nói: “Đây rồi”, sau đó cô gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình bước vào lò quẻ, và ngay khi anh bước vào, quái bàn Tiên Thiên của anh bắt đầu phát sáng, kết hợp với phù văn bên ngoài của lò quẻ.
Sau đó, lò quẻ được khởi động, một ngọn lửa thần bí bắt đầu thiêu đốt anh. Ngọn lửa này rất kỳ diệu, nó có thể đốt cháy những tạp chất trong thể xác và linh hồn con người, cho nên càng có nhiều tạp chất thì càng đau đớn.
Tuy nhiên, cơ thể của Ngô Bình giống như thủy tinh, thần giống như mặt trời mạnh mẽ và rất ít tạp chất. Vì vậy anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu lúc ban đầu. Nhưng rất nhanh, sự khó chịu này biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất thoải mái, giống như một người nằm trên bãi biển, phơi nắng và gió biển.
Thậm chí, Ngô Bình vì quá thoải mái nên đã lấy một ít thịt ra nướng bằng lửa của lò. Ngọn lửa có thể loại bỏ tạp chất trong thịt, khiến thịt trở nên vô cùng thơm ngon và tinh khiết.
Người bên ngoài ban đầu cũng thấy bình thường. Nhìn chung, người đi vào có thể cầm cự mười mấy hơi thở. Nhưng mười hơi thở trôi qua, ba mươi hơi thở trôi qua, Ngô Bình vẫn không đi ra.
"Này? Không phải anh bạn kia ngất trong đó rồi chứ?" ai đó thắc mắc.
Trước đây cũng từng xảy ra tình huống tương tự, có người giãy giụa vì chịu không nổi đau rồi ngất đi, cuối cùng bị thiêu thành tro.
Người phụ trách vội gõ vào vách lò hỏi: "Có thể nói chuyện không?"
Ngô Bình: "Vẫn khỏe re, đừng làm ồn".
Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình vẫn ổn. Thậm chí giọng anh nghe như có vẻ rất thích ở trong đó?
"Ba mươi nhịp thở! Trời ạ, người này định phá kỷ lục sao?", một người thốt lên.
"Ba mươi, ba mươi chín, bốn mươi nhịp thở! Phá kỷ lục rồi!" một người khác hét lên.
Mị Lan cũng không kinh ngạc, bởi vì cô sớm đã nhận ra Ngô Bình là thiên tài. Cô ấy khẽ mỉm cười nói: "Mọi người đoán xem anh ấy có thể ở trong đó bao lâu?"
“Chắc phải được năm mươi hơi thở đấy nhỉ?” ai đó nói.
"Có trời mới biết, dù sao thời gian càng trôi qua, cảm giác đau sẽ càng dữ dội hơn. Mà nếu như tạp chất quá nhiều, cuối cùng sẽ bị đốt thành tro bụi".