Chương 364
Ngô Bình lo lắng hỏi: “Sư huynh à, có khi nào Thần Thiên giáo sẽ tiếp tục trả thù không?”
Dương Mộ Bạch nhẹ nhàng đáp: “Yên tâm đi. Anh sẽ đến Thần Thiên giáo một chuyến”.
Ngô Bình hơi ngại ngùng: “Gây phiền phức cho sư huynh rồi!”
Dương Mộ Bạch cười bảo: “Sư đệ à, tiền đồ của cậu rất xán lạn. Anh đây tuổi đã cao, chờ đến khi cậu trưởng thành, có khi anh còn phải cậy nhờ cậu”.
Hai người đang trò chuyện thì có người chạy vội đến, quỳ trước mặt Dương Mộ Bạch: “Thưa đại nhân! Mới nhận được tin, phát hiện có một động tiên cổ trên núi Hắc Long! Người của Thần Thiên giáo đã chiếm núi Hắc Long, đang muốn mở động tiên!”
Đối mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Thảo nào tả hộ pháp của Thần Thiên giáo lại xuất hiện ở đây. Ha ha, ra là nơi này có động tiên. Tốt lắm!”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư huynh à, động tiên gì vậy?”
Dương Mộ Bạch cười đáp: “Chúng ta về rồi hẵng nói nhé, sư đệ”.
Vậy nên Ngô Bình lái chiếc MPV phổ thông kia về biệt thự số Một Đông Hồ.
Ngô Bình từng nghe nói về biệt thự số Một Đông Hồ, nghe bảo có một nhân vật rất bí ẩn sống ở đấy. Anh không ngờ căn biệt thự ấy lại thuộc về Dương Mộ Bạch.
Cổng biệt thự tự động mở ra, có một người trông như quản gia ra đón. Ngô Bình lái xe vào thẳng nhà.
Xuống xe rồi, Dương Mộ Bạch cười bảo: “Sư đệ, biệt thự này là nơi liên lạc của ‘Thần Võ Ti’ bọn anh tại huyện Minh Dương, không ngờ lại ở gần nhà cậu như vậy. Đây cũng xem như duyên phận”.
Ngô Bình chưa từng nghe đến Thần Võ Ti, bèn hỏi: “Sư huynh này, Thần Võ Ti là tổ chức gì vậy?”
Dương Mộ Bạch cười đáp: “Thần Võ Ti có hai chức trách. Một là bảo vệ đất nước, một khi kẻ tu hành xâm phạm, bọn anh sẽ là tuyến phòng thủ đầu tiên. Hai là phụ trách chỉnh đốn các thế lực giang hồ trong khu vực. Đừng nhìn bọn họ hô mưa gọi gió mà lầm. Mỗi một người trong số họ đều phải vào sổ sách của bọn anh. Không có sự gật đầu của anh, bọn họ sẽ không thể đứng vững. Nếu người trong giang hồ phạm tội, Thần Võ Ti bọn anh cũng có trách nhiệm bắt giữ họ về”.
Ngô Bình cả kinh: “Thần Võ Ti có quyền lực lớn như vậy, bên trong chắc là có rất nhiều cao thủ nhỉ?”
Dương Mộ Bạch nói: “Trong Thần Võ Ti, anh xếp thứ hai, xếp trên chính là đại sư huynh của chúng ta. Anh ấy là một Võ Thần, có năng lực mạnh nhất. Dưới anh còn có một Võ Vương, tám cao thủ Tiên Thiên. Mỗi cao thủ Tiên Thiên nắm quyền kiểm soát một khu vực, gọi là X X Đường, ví dụ như tỉnh K của cậu thì có Giang Nam Đường. Trong đường có ít nhất một cao thủ Tiên Thiên và một số tông sư cảnh giới Thần trông coi”.
Ngô Bình ngỡ ngàng, không ngờ nhị sư huynh lại có quyền lực lớn đến thế!
Anh hỏi: “Sư huynh à, Thần Võ Ti của các anh cũng có thể ra lệnh cho các bên chứ?”
Dương Mộ Bạch mỉm cười: “Về lý thuyết, miễn là được sự cho phép của cấp trên, anh có thể điều động lực lượng quân đội của các tỉnh, tất cả tổ chức vũ trang phải toàn lực phối hợp với anh. Tất nhiên, trường hợp này rất ít xảy ra. Dù sao thì chuyện giang hồ cũng phải dùng cách của giang hồ để giải quyết”.