Người này nói: “Đông Hải Vương chấp hành lệnh của Thái tử Long Quốc”.
Ngô Bình mặc kệ hắn, bảo mấy đứa trẻ về nhà, sau đó nhảy lên bay về nhà.
Trong nhà không có việc gì, anh gọi Hoàng Tử Cường đến hỏi rõ ràng.
Hoàng Tử Cường: “Hoàng đế Long Quốc đã giao toàn bộ khu vực lãnh thổ Đông Hải cho Đông Hải Vương. Đông Hải Vương dẫn quân đến lấy lại đất đai và nhà cửa, nhiều người đã bị đuổi ra ngoài”.
Advertisement
Ngô Bình: “Binh lính của Đông Hải Vương đến bao lâu rồi?”
Hoàng Tử Cường: “Bảy, tám ngày rồi, nhưng chủ lực vẫn chưa đến, chỉ phải vài đội quân dẫn đầu, chắc là thăm dò đường”.
Advertisement
Ngô Bình cười nhạo: “Xem ra chức Tổng đốc này của tôi đã bị tước bỏ rồi”.
Hoàng Tử Cường: “Chắc là thế, tiếp theo chúng ta nên làm sao?”
Ngô Bình: “Bây giờ Long Quốc rất loạn lạc, tôi không muốn tham dự vào đó. Họ muốn nơi này thì cứ cho họ là được”.
Hoàng Tử Cường sửng sốt: “Ý cậu là đi khỏi đây”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ chuyển cả Hưng Long đến Linh Xuyên”.
Hoàng Tử Cường: “Người dân xung quanh đây thì sao?”
Ngô Bình: “Dù Long Quốc có loạn lạc thế nào, người dân vẫn có thể sống, anh không cần lo”.
Anh lập tức đánh tiếng với mọi người, sau đó hợp sức với đại thần Côn Ngô để kéo toàn bộ Hưng Long lên. Một mảnh đất có bán kính hàng chục nghìn kilomet vuông và dày mười ngàn mét đã được Ngô Bình nâng lên bằng sức mạnh Động Thiên rồi bay đến Linh Xuyên.
Môi trường của Linh Xuyên tốt hơn nơi này, càng dễ sống hơn, hơn nữa kiếm cung ở đó, cũng tiện cho việc chăm lo trong nhà.
Một mảnh đất lớn như vậy bay tứ tung khiến rất nhiều tu sĩ kinh hãi, bay về phía tây một đoạn, một tia sáng bỗng rơi xuống, các tu sĩ chặn ở phía trước.
“Cậu là ai? Sao lại dám đem đất của Long Quốc đi”, đối phương quở trách, là một Chân Tiên.
Ngô Bình lười nói nhiều lời với hắn, trực tiếp phóng ra một luồng kiếm quang, kiếm quang cực kỳ sắc bén, người này cảm giác được uy hiếp tử vong, sợ hãi vội vàng né tránh. Dù vậy, tay áo của hắn vẫn bị kiếm quang chém đứt.
Ngô Bình bay đi tiếp, những người ngăn cản đó khiếp sợ ngây người tại chỗ, không dám đuổi theo.
Lại bay được một đoạn, phía sau có vài tu sĩ đuổi theo, có người gào lên: “Dừng lại! Nếu không sẽ bị giết”.
Ngô Bình xoay người lại phóng ra một luồng kiếm quang, kích hoạt một kiếm trận trong Động Thiên.
“Ầm!”
Kiếm quang như chớp, thoáng chốc đã đánh tới, những người này không tránh kịp, hét thảm một tiếng, tất cả đều bị gãy tay gãy chân ngã xuống đất.