Ba phút sau, con mắt ấy biến mất, một phần cây cột biến thành chất lỏng rồi nhỏ xuống tạo thành một thứ có hình dạng giống mặt người, nó có cái cổ nối liền với cây cột.
Gương mặt người ấy mỉm cười rồi cất giọng nói: “Xin chào tu sĩ của kỷ nguyên tương lai”.
Ngô Bình: “Chào!”
Mặt người: “Ta đến từ kỷ nguyên tinh thể, cậu có thể gọi ta là Tinh Thần”.
Advertisement
Ngô Bình: “Tinh Thần, kỷ nguyên tinh thể của các ngươi là một nền văn minh thế nào?”
Tinh Thần: “Chúng ta tu luyện và nghiên cứu văn minh tinh thể. Sức mạnh tinh thể có mặt ở khắp mọi nơi, nhờ nó mà chúng ta có thể làm được mọi việc. Ví dụ như pháo đài dùng để truyền thừa văn minh này cũng được chế tạo từ đá tinh thể”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Tinh Thần, ở đây có bảo bối của kỷ nguyên tinh thể không?”
Tinh Thần: “Có chứ, nhưng chỉ tu sĩ vượt qua khảo hạch thì mới nhận được phần thưởng tương xứng”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Có khảo hạch à?”
Tinh Thần: “Ừm, các hạ vừa thông qua khảo hạch cấp một rồi, giờ sẽ nhận được truyền thừa sơ cấp”.
Ngô Bình vội hỏi: “Truyền thừa ở đâu?”
Anh vừa nói dứt câu thì trong đầu đã xuất hiện các suy nghĩa, đó chính là kiến thức cơ bản về sức mạnh tinh thể, bước đầu tư luyện và cách sử dụng sức mạnh.
Sau đó, Tinh Thần nói: “Nếu hoàn thành mục tiêu thì cậu sẽ được đi tiếp, đến lúc đó, taChu Nguyên Thông sẽ truyền cho cậu truyền thừa cao thâm hơn”.
Ngô Bình không lấy được đồ nên thấy hơi tiếc nuối, anh nói với Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc: “Đại ca, nhị ca, hai anh cũng thử đi”.
Họ cũng học theo Ngô Bình rồi đứng trước cây cột, đôi mắt quét họ xong thì Chu Nguyên Thông cũng nhận được một bộ truyền thừa cơ bản, tiếc là Đinh Mặc chưa qua được khảo hạch cấp một nên không nhận được gì.
Đinh Mặc cười ngượng: “Anh kém thế à?”
Ngô Bình: “Nhị ca đừng buồn, em sẽ dạy lại cho anh”.
Đinh Mặc xua tay nói: “Khảo hạch cấp một còn không qua được thì chứng tỏ anh không có duyên với kỷ nguyên này rồi, cố tu luyện cũng chẳng để làm gì”.
Thấy anh ta nói cũng có lý nên Ngô Bình không thuyết phục nữa, anh nói: “Đại ca, bao giờ về chúng ta sẽ tự tu luyện, để xem có tu luyện được ra sức mạnh tinh thể không”.
Ngô Bình đang định đi thì Tinh Thần nói: “Cậu là người đầu tiên nhận được truyền thừa, xin hãy mang ta rời khỏi đây, sau đó truyền thụ lại truyền thừa ở đây có những người có duyên cũng được tiếp xúc với văn minh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Mang ngươi đi kiểu gì?”
Tinh Thần: “Ta sẽ hoá thành một cái nhẫn, cậu hãy mang theo bên mình, khi cần thì ta sẽ kết nối với cậu”.
Ngô Bình gật đầu rồi cả ba cùng rời khỏi không gian này. Họ vừa đi ta khỏi quả cầu sáng thì nó đã thu lại nhỏ xíu, sau đó dần biến thành một cái nhẫn thạch anh.
Ngô Bình cầm cái nhẫn lên, có giọng nói từ cái nhẫn vang lên trong đầu anh: “Sau này, cậu chính là người truyền đạo của văn minh tinh thể, vì thế ta sẽ cho cậu lợi ích”.