Ngô Bình: “Thần tộc sợ chúng ta nhận được truyền thừa mạnh mẽ ư?”
Chu Nguyên Thông: “Tuy kỷ nguyên đã thay đổi, song trật tự của đại đạo vẫn thế, vì vậy trong các kho báu này sẽ có bảo vật bù đắp thiếu sót cho thiên đạo, đó chính là thứ mà Thần tộc muốn thấy nhất”.
Anh ta vừa nói dứt câu thì có một con tàu chiến xuất hiện, trên tàu toả ra khí tức Thần tộc mãnh liệt.
Chu Nguyên Thông biến sắc mặt nói: “Là người của Thần tộc, nhị đệ, tam đệ, chúng ta mau vào thôi, đừng chạm mặt họ”.
Advertisement
Nãy giờ, Ngô Bình vẫn luôn tập trung quan sát đường đi nên nói ngay: “Đi theo em”.
Dứt lời, cả ba cùng tiến vào trong màn sương, dưới chân là đầm lầy, thi thoảng còn có hồ nước, cùng đất đá.
Advertisement
Đinh Mặc cầm la bàn rồi nhìn kim chỉ nam bên trên rồi nói: “Nơi mình cần tìm ở phía bên trái đằng trước”.
Sau khi hỏi cách sử dụng la bàn, Ngô Bình cầm lấy rồi đi trước dẫn đường.
Bọn họ đi thêm vài trăm dặm thì Ngô Bình chợt dừng bước, anh nhìn xuyên qua màn sương thì thấy phía trước có một hồ nước lớn, dưới đáy hồ có một con tàu chiến khổng lồ. Hình như nó đang ở trạng thái đóng, nhưng mặt ngoài không hề bị xây xước chút nào.
Ngô Bình thấy lạ nên hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, sao ở đây lại có tàu chiến nhỉ? Lẽ nào từng có chiến tranh ở đây ư?”
Chu Nguyên Thông: “Ngày xưa, ở đây từng có chiến tranh, hình như để tranh giành một thứ gì đó. Trong trận chiến đó, đoàn quân của Thần tộc đã đại bại”.
Ngô Bình: “Thế thứ đồ mà họ tranh nhau bị Nhân tộc lấy rồi ư?”
Chu Nguyên Thông: “Chuyện này lâu lắm rồi nên anh cũng không rõ, nói chung tuy trận đấy ta thắng, nhưng cũng thảm lắm”.
Ngô Bình: “Đại ca, dưới đáy hồ phía trước có một con tàu chiến rất lớn, chúng ta có xuống xem không?”
Chu Nguyên Thông hỏi Đinh Mặc: “Nhị đệ, chú thấy sao?”
Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, không thể dùng thần niệm ở biển Tinh Túc được, sao chú nhìn được thế?”
Ngô Bình: “Mắt em tinh lắm”.
Đinh Mặc cũng không hỏi nữa mà nói: “Nếu bên dưới có tàu chiến thật thì mình phải xuống xem chứ, theo kinh nghiệm của anh thì kiểu gì trong đó cũng có bảo bối”.
Ba người đang chuẩn bị nhảy xuống nước thì chợt có một tàu chiến khổng lồ xuất hiện trên không, nó toả thần quang xuống mặt hồ như đang tìm thứ gì đó.
Ngô Bình biết con tàu này chính là con tàu chiến anh nhìn thấy ở bên ngoài, anh híp mắt lại, lẽ nào họ cũng biết dưới đáy hồ có tàu chiến ư?
Đúng lúc này, thần quang kia đã bao phủ ba người họ rồi dừng lại, một giọng nói vang lên: “Con người thấp hèn, mau rời khỏi đây ngay!”
Ngô Bình nổi giận, nhưng đã bị Chu Nguyên Thông cản lại.
Anh nén giận nói: “Đại ca, sợ gì chúng nó, mình mà ra tay thì bọn nó cũng không phải đối thủ đâu”.