Thần Y Trở Lại

Chương 3517




 Chàng trai cười gằn: "Trước khi chết, tao cho mày biết tên tao nhé. Tao là Hoang Thần Long Dã!"  

 

Ngô Bình: "Thế mày cũng phải nhớ kỹ, tao là Lý Huyền Bình, một tu sĩ nhân loại sắp đánh chết mày".   

 

Thần lực cuộn trào trong cơ thể chàng trai, cơ thể hắn xảy ra biến hoá cực lớn, hoá thân thành một con quái vật tám tay, sáu chân, trên cái đầu nhọn nhọn có đến ba con mắt mọc ở mỗi hướng khác nhau.  

 

Advertisement

Con quái vật này thân cao nghìn mét, mỗi một cánh tay đều cầm một món binh khí, có thương, có kiếm, có kích, có cung, đều là thần binh lợi khí.  

 

Ngô Bình cũng trở về bản thể, tay anh cầm Hoang Thiên Chiến Kích, ngạo nghễ nhìn đối phương.  

 

Advertisement

Khí tức của hai người đều rất mạnh, nhưng khí tức của Ngô Bình là khí tức hoàng đạo của nhân loại, còn của chàng trai là khí tức thần linh.  

 

Có người nhận ra thần linh này là ai, kinh ngạc hô lên: "Hoang Thần!"  

 

Cũng có tu sĩ không biết, hỏi: "Hoang Thần là thần gì?"  

 

"Là thần của hoang vắng, hắn có thể nuốt chửng sức sống nên đâu đâu cũng hoang vắng, là một ác thần tước đoạt sinh mệnh!"  

 

"Lần này anh Lý nguy hiểm rồi, thần thuật của đối phương có thể tước đoạt sức sống của anh ấy, trừ phi anh ấy là Đại La Kim Tiên, nếu không tuyệt đối không thể chống lại thần thuật của Hoang Thần được".  

 

"Chưa chắc, tôi lại cảm thấy khí tức của anh Lý có uy lực của hoàng đạo, chắc chắn anh ấy là một vị Nhân Hoàng. Nhân Hoàng đấu với bán thần, ai thắng ai thua còn chưa biết".   

 

Ngô Bình cầm chiến kích đâm Hoang Thần Long Dã: "Nhận một kích của tôi trước đi!"  

 

Chiến kích trong tay anh quét ngang, một tia sáng chết chóc toả ra phóng về phía Hoang Thần Long Dã. Nhưng Hoang Thần Long Dã lại đứng yên, tia sáng kia đánh lên người hắn mà hắn không có chút phản ứng nào, cười lạnh: "Tao có sức mạnh Hoang Thần, có thể tước đoạt tất cả sức sống. Đòn công kích của mày chính là chất dinh dưỡng tốt nhất đối với tao, hay là mày đánh thêm vài nhát nữa đi!"  

 

Ngô Bình nhíu mày, sức mạnh của Hoang Thần này lại kỳ lạ đến vậy, một đòn mạnh thế này mà vẫn không làm gì được hắn!  

 

Hoang Thần Long Dã bỗng cử động, một cây thương đâm về phía trán Ngô Bình. Anh lách người né, đồng thời chọt chiến kích tới. Cú chọt này vô cùng huyền diệu, tràn ngập trí tuệ võ đạo.  

 

Nhưng chiến kích của anh vừa chạm với mũi thương của đối phương thì anh đã cảm thấy tay mình trống không, sức mạnh trong cơ thể bỗng ào ạt tuôn ra ngoài, bị mũi thương của đối phương hấp thu.  

 

Anh hoảng hốt, vội lùi ra sau, nhưng binh khí thứ hai của Hoang Thần Long Dã đã đánh tới, đó là một cây rìu lớn, chém từ trên xuống!

Keng!  

 

Nhát rìu này bổ lên chiến kích, năng lượng trong cơ thể anh không ngừng bị hút đi, anh muốn đẩy đối phương ra nhưng đôi tay lại thấy tê mỏi, không cử động được.  

 

Hoang Thần Long Dã cười độc ác, nói: "Thấy thế nào? Có phải không có sức phản kháng không? Tao sẽ sút sạch lực sinh mệnh của mày. Động Thiên của mày hoá thành một vùng đất hoang vắng, sau đó cơ thể, Thần anh của mày đều sẽ tan thành tro bụi!"  

 

Ngô Bình hừ lạnh: "Thế sao? Mày vui mừng quá sớm rồi đấy!"