Ngô Bình bước qua, quan sát một lúc rồi đột nhiên chưởng toạc ngực gã, lấy ra một chiếc nhận từ một không gian bí mật. Trong chiếc nhẫn đó có chứa toàn bộ tài sản của gã.
Phương Huyền Sinh thét lên thảm thiết: “Trả bảo vật lại cho tôi”.
Lam Hâm tiến tới, chém đứt đầu gã, sau đó kiếm quang chém Phương Huyền Sinh thành đống thịt nhão.
Advertisement
Sau khi giết Phương Huyền Sinh, Ngô Bình nói: “Sư tỷ, chị biến thành Phương Huyền Sinh, chúng ta cùng rời khỏi đây”.
Anh dứt lời thì Lam Hâm dùng phép thần thông, cải trang thành Phương Huyền Sinh tiễn Ngô Bình rời khỏi. Sau đó quay về lại phòng mình, còn Lam Hâm thì âm thầm rời khỏi xưởng cược thạch.
Hai người họ nhanh chóng gặp lại nhau ở bên ngoài thành Thiên Thạch. Lam Hâm vui mừng nói: “Sư đệ, hôm nay thật hả hê, không chỉ kiếm được số tiền lớn mà còn giết được Phương Huyền Sinh”.
Advertisement
Ngô Bình: “Sư tỷ, chúng ta quay về thôi, không còn sớm nữa, tối nay còn có tiệc”.
Lam Hâm gật đầu, thế là hai tỷ đệ quay về thần sơn nơi Phiêu Miểu Thiên Tôn đang ở.
Hai người họ vừa về thì Phiêu Miểu Thiên Tôn liền hỏi: “Huyền Bình, Lam Hâm, hai con đã giết người sao?”
Lam Hâm không dám giấu giếm, kể hết lại những việc đã xảy ra. Phiêu Miểu Thiên Tôn thắc mắc: “Huyền Bình, con có thể phán đoán được giá trị của thiên thạch sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Thưa sư tôn, đúng vậy”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười: “Thú vị”.
Ngô Bình lấy bình đan dược lấy ra được từ trong thiên thạch ra, sau khi mở nắp thì thấy bên trong có một kim đan trên có tám lỗ dưới có chín lỗ.
Phiêu Miểu Thiên Tôn nhìn thấy viên đan dược thì giật mình, nói với giọng run run: “Đấy là đan dược gì?”
Ngô Bình trịnh trọng đáp: “Thưa sư tôn, đây là Đại La kim đan, chắc là do người thiên ngoại luyện thành, uống nó thì thiên đạo của thiên tôn sẽ được lấp đầy”.
Tâm thần Phiêu Miểu Thiên Tôn chấn động nói: “Huyền Bình, con muốn tặng đan này cho sư phụ?”
Ngô Bình cười nói: “Đệ tử còn cách cảnh giới Đại La mười tám ngàn dặm, nếu sư tôn không uống đan dược này thì chẳng phải lãng phí sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Huyền Bình, con nên biết giá trị của đan này không thể đo được bằng tiền”.
Ngô Bình: “Dĩ nhiên đệ tử biết, chỉ mong sư tôn sớm ngày thoát khỏi giới”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Viên đan dược này chưa chắc có thể bổ khuyết vào Thiên Đạo của ta, nhưng vẫn rất quý giá”.
Lam Hâm: “Sư tôn nên nhận chút tâm ý của sư đệ”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ừ. Huyền Bình, ta nhận đan dược này vậy”.