Chờ khi anh rời khỏi Thiên Môn thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh khởi động kiếm trận Thiên Tuyệt, có một đường kiếm bay ra từ Động Thiên, sau đó hợp nhất với kiếm quang của kiếm hoàn, tạo thành một đại trận khủng khiếp mang tên kiếm trận Thiên Tuyệt.
Loáng cái, bầu trời của vạn giới đã bị kiếm quang che phủ, vô vàn các phù văn kiếm đạo phức tạp xuất hiện rồi bay lên trời. Hiện tượng này khiến Phiêu Miểu Thiên Tôn phải chấn động rồi vội ra ngoài xem.
Thấy là kiếm pháp mà đệ tử Ngô Bình của mình tu luyện, bà ấy mỉm cười nói: “Huyền Bình, kiếm thuật của con lại tiến bộ thêm rồi. Kiếm trận này đủ để giết cả lão tiên đấy”.
Lão tiên chính là những Thiên Tiên đã trải qua hơn nghìn kiếp nạn, gần như là vô địch trong cảnh giới. Ngô Bình có thể hạ được họ thì chứng tỏ thực lực của anh đã mạnh lên rất nhiều.
Advertisement
Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử nghĩ tới một chuyện. Thiên đạo có thiếu sót, vậy nếu con không cảm ngộ Thiên đạo nữa thì sao ạ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Dù con tu luyện theo cách nào thì cuối cùng cũng vẫn phải liên quan đến Thiên đạo, không thì sẽ không thể đạt được thành tựu”.
Advertisement
Ngô Bình: “Con hiểu rồi”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”.
Bà ấy phất ống tay áo một cái, tiên quang đã cuốn cả Ngô Bình và Lam Hâm đ ến pháp hội Dao Trì.
Họ bay được một lúc thì Ngô Bình bỗng thấy đầu óc trống rỗng, chờ anh định thần lại thì đã xuất hiện ở một quảng trường rộng lớn rồi.
Mặt đất ở đây được lát tiên thạch, cứ cách một đoạn lại có một cái cột xuất hiện, trong các cột có trận pháp để kết nối với linh khí quý báu trong thời không duy độ cao.
Ba người vừa xuất hiện, đã có một cậu thiếu niên bay tới rồi cười nói: “Tham kiến Đạo Quân, mời Đạo Quân đi theo tiểu nhân đến nơi ở”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Phiền tiên đồng!”
Ngô Bình lén hỏi Lam Hâm: “Sư tỷ, còn đi đâu nữa thế? Lẽ nào mình phải ở lại đây lâu à?”
Lam Hâm: “Đương nhiên, pháp hội kéo dài bảy ngày mà”.
Ngô Bình thấy lạ nên hỏi tiếp: “Làm gì mà những bảy ngày?”
“Mỗi đợt pháp hội đều không giống nhau nên chị cũng chịu”, sau đó họ cùng Phiêu Miểu Thiên Tôn đáp xuống một thần sơn lơ lửng trên không.
Bên dưới thần sơn này có thần quang, còn trên núi thì có diện tích khá lớn, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo cùng linh thú tiên cầm, nhiều hơn hết là các điện ngọc. Đương nhiên, ngoài ra thì còn có các người làm và hầu gái phục vụ họ.
Họ đáp xuống một vườn hoa, Ngô Bình sáng mắt lên vì thấy có thần dược quý hiếm.
Anh thầm thấy ngạc nhiên, vì Vương Mẫu quá chịu chơi!
Sau khi vào phòng khách, Lam Hâm cũng ngạc nhiên thốt lên: “Dao Trì giàu thật đấy, hình như trong thần sơn có đại trận nào đó, nếu phát động tất cả thì sẽ tạo ra một đại trận chấn động”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đừng ngạc nhiên thế, chuyện này là hết sức bình thường ở đây. Vì đến từ Thái Thanh Tiên Giới nên ta mới được ở đây, không thì chúng ta không có tư cách vào thần sơn này đâu. Chỉ có giáo chủ một phương hay Đạo Tổ của tiên môn hoặc nhân vật lớn của Thần tộc hay Yêu tộc mới được ở thần sơn thôi”.
Sau đó, có người làm mang một tờ giấy vàng vào, bên trên có ghi lịch trình của pháp hội sẽ làm gì trong bảy ngày.