Sau khi đáp xuống, Ngô Bình có thể thấy rõ cô gái này cực kỳ xinh đẹp, không kém Ám Nguyệt Nữ Vương, chỉ là phong cách của hai người lại khác nhau.
“Đạo hữu cứu tôi!”, cô ta nói, lúc này vẻ mặt cô ta vô cùng hoảng sợ, tỏ ra rất đáng thương.
Ngô Bình: “Cô đừng sợ, có tôi ở đây”.
Advertisement
Một câu ngắn gọn đã khiến người phụ nữ này cảm thấy yên tâm.
Bàn tay to đầy máu bị một kiếm chặt đứt, sau đó ngưng tụ thành hình, một khuôn mặt to lớn hiện ra giữa không trung, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm Ngô Bình, phát ra thanh âm như sấm: "Con người hèn hạ yếu ớt, ngươi đang tìm chết”.
Advertisement
Ngô Bình mặc kệ nó, quay sang hỏi người phụ nữ: “Có phải trong tay cô có Bút Thiên Phạt không? Sao không thi triển?”
Người phụ nữ sửng sốt hỏi: “Đạo hữu biết tôi?”
Ngô Bình: “Tôi bắt được một con Trư Yêu, nó biết cô”, nói rồi anh thả Trư Yêu ra.
Trư Yêu vừa nhìn thấy người phụ nữ lập tức nói: “Tiên tử đừng trách, tôi biết cô nguy hiểm nên đã mời Thượng tiên đến cứu cô”.
Con lợn này gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quye, miệng còn lươn lẹo.
Tất nhiên người phụ nữ không tin nói: “Thì ra đạo hữu gặp phải Trư Yêu này, Bút Thiên Phạt là pháp bảo Thánh Đạo do Đại Thánh thượng cổ luyện chế, thực lực của tôi có hạn, không thể liên tục thi triển”.
Ngô Bình nói rồi giơ tay lên phát ra chiêu đầu tiên của Thiên Cực Kiếm Kinh - Hoan Không. Một luồng kiếm quang đánh vào giữa không trung bao phủ gương mặt đó, khiến nó rơi vào trong ảo cảnh, một lúc lâu cũng không thể ra được.
Cảm nhận được kiếm pháp cường đại của Ngô Bình, người phụ nữ vô cùng ngưỡng mộ nói: “Đạo hữu, tôi là đệ tử của Thánh Tiên Tông, Thanh Ly. Cảm ơn đạo hữu đã ra tay giúp đỡ”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, cô Thanh Ly, nghe Trư Yêu này nói, Huyết Yêu đã lấy đi một món bảo vật?”
Thanh Ly khẽ thở dài: “Đó là một hạt giống được sinh ra trong thời kỳ hỗn mang, tôi khó khăn lắm mới tìm thấy nó, vừa cầm vào tay đã bị Huyết Yêu cướp mất”.
Ngô Bình: “Hạt giống này có gì đặc biệt sao?”
Thanh Ly: “Hạt giống này không thể coi thường, nó là hạt giống trí tuệ luân hồi mười mấy lần trong kỷ nguyên”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Luân hồi mười mấy lần trong đại kiếp kỉ nguyên?”
Thanh Ly gật đầu: “Tiếc là tôi không có cơ duyên, nếu đạo hữu có cách gì, nhất định phải đoạt lấy hạt giống, vật này phải rơi vào con người chúng ta”.