Em gái của Lam Hân Nguyệt tên là Lam Sơ Nhan, nhỏ hơn Lam Hân Nguyệt hai tuổi, cũng xinh đẹp như hoa.
Ngoài ra, Lam Hân Nguyệt còn có rất nhiều chị em họ, nhiều không đếm xuể nên tạm thời không ra gặp Ngô Bình.
Tên của em trai Lam Hân Nguyệt là Lam Minh.
Advertisement
Lúc anh gặp Lam Minh, anh thấy khí huyết của cậu ấy hỗn loạn, sắc mặt nhợt nhạt, trông có vẻ không sống được lâu.
"Chào anh Ngô", Lam Sơ Nhan và Lam Minh cung kính chào anh.
Advertisement
Đối với người vào ở rể trên danh nghĩa, bọn họ kính phục tận tâm, đại sư luyện đan năm sao tím, cao thủ kiếm đạo, thiên kiêu thiên phẩm, người như thế này chịu vào ở rể phủ Chiến Vương, có thể nói là phúc của phủ Chiến Vương!
Ngô Bình gật đầu: "Em gái và em trai không cần phải đa lễ. Lam Minh, em qua đây".
Lam Minh đi tới trước mặt Ngô Bình, anh giơ tay ta nắm lấy một đốm khí đen trên đỉnh đầu Lam Minh. Đốm khí đen này vặn vẹo trong tay anh, bị anh bóp một phát, tia lửa điện bắn ra, đốm khí đen đã hoàn toàn biến mất!
Lam Minh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Cậu ấy thấy vô cùng thoải mái, khinh ngạc nói: "Anh Ngô, sao anh làm được vậy?"
Ngô Bình: "Người của phủ Chiến Vương đã trúng lời nguyền, lời nguyền này chỉ có hiệu quả với đàn ông. Anh vừa bước vào đã cảm nhận được sức mạnh của lời nguyền".
Mắt Lam Hân Nguyệt sáng lên: "Anh Ngô, anh có thể hoá giải được lời nguyền à?"
Ngô Bình: "Chỉ là tạm thời thôi, nếu muốn diệt trừ tận gốc thì phải tìm cho ra người hạ lời nguyền. Không vội, đợi lúc tôi làm xong chuyện sẽ giúp mọi người giải quyết".
Mấy ngày nay phủ Chiến Vương đã chuẩn bị chuyện hôn lễ. Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã mặc đồ chú rể, cùng cô dâu Lam Hân Nguyệt tới sảnh lớn, bái thiên địa trước sự chứng kiến của người nhà.
Hoàng triều Hắc Thuỷ, trong một miếu thờ cổ kính có một tu sĩ đầu trọc mặc trường bào đen nhánh, trước mặt ông ta là một chiếc gương màu bạc. Trong gương đang hiện lên cảnh Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt bái đường.
Tu sĩ đầu trọc mũi hếch mắt chim ưng, sau lưng ông ta có mấy người, một người trong số đó lên tiếng: "Lại dám kén rể thật, phủ Chiến Vương này đúng là muốn bị diệt mà!"
"Không được cho cô ta bái đường, tên ở rể này phải chết!", một người khác nói.
Tu sĩ đầu trọc nói: "Muốn nó chết thì dễ thôi”.
Nói rồi, ông ta chỉ tay lên mặt gương, chính là chỉ vào người Ngô Bình.
Ngô Bình đang chuẩn bị bái đường bỗng cảm thấy có người đánh vào lưng mình từ xa, nhưng anh có thể chất thái cổ chân nhân, đòn công kích này bị hoá giải trong tích tắc, chỉ khiến anh hơi khó chịu mà thôi.
Anh bỗng quay người nhìn một cái, sau lưng không có gì cả. Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình, xuyên qua không gian, anh nhìn thấy một cái cửa sổ hình tròn, sau cửa sổ có mấy người, trong đó có một tu sĩ đầu trọc.
Ngô Bình ở phủ Chiến Vương xa xôi nổi giận, phất tay một cái, ba nghìn kiếm quang bay vút lên trời, hướng về miếu cổ. Đạo kiếm quang đầu tiên của anh đã định vị được miếu cổ, ba nghìn kiếm quang tiếp theo sau có thể trực tiếp bay tới giết bọn họ!
Tu sĩ đầu trọc kêu lên: "May chạy!", nói rồi ông ta là kẻ đầu tiên chạy trốn.