Quốc vương ngạc nhiên nói: “Nhân Hoàng, núi Hỗn Mang nằm ở cuối phía Tây, nghe nói nơi này vô cùng nguy hiểm, đi là mất đường về đấy ạ”.
Ngô Bình: “Giờ tôi phải đến đó đây, tạm biệt!”
Advertisement
Dứt lời, anh háo thành một tia chớp rồi bay đi, nhưng anh bay hết bảy ngày bảy đếm mà vẫn chưa tới nơi.
Advertisement
Ngô Bình bắt đầu kiệt sức, song phía trước chợt xuất hiện một thảo nguyên, anh dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi tiện thể bù sức.
Nhưng anh vừa đáp xuống thì chuột tìm báu vật ở trong người đã chui ra, sau đó hào hứng nhảy nhót.
Ngô Bình nhíu mày, nó chưa từng như vậy bao giờ, lẽ nào ở đây có dị bảo?
Anh thấy nó chỉ ra phía sau nên bay đi theo, một lát sau, chuột tìm báu vật ra hiệu cho anh biết bảo bối ở gần đây.
Ngô Bình bay lên cao hơn rồi phòng thần niệm đi tìm kiếm, nhưng không thấy gì hết. Sau đó, anh lại khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.
Cuối cùng, anh đã nhìn thấy có ột tảng đá trông rất bình thường ở bên dưới thảm cỏ, nhưng điều kỳ lạ là thần niệm không thể phát hiện ra nó, mắt thường cũng không thể thấy được.
Nói cách khác thì nếu không cỏ đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì anh cũng không thể phát hiện ra nó, chỉ có chuột tìm báu vật phát hiện ra khí tức của nó thôi, nhưng nó cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể được.
Ngô Bình giơ tay về phía đó, đất cát bay lên, tảng đá kia đã bay về tay anh.
Ngay khi cầm lấy tảng đá, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó.
Anh cất nó đi rồi lẩm bẩm: “Có cơ hội thì phải thử luyện hoá mới được”.
Anh vừa cất tảng đá đi thì nghe thấy tiếng động đất, anh quay lại thì nhìn thấy có một con hổ trắng vân vàng.
Khí tức của nó rất mạnh.
Ngô Bình cảm động, cô gái tuy lạnh lùng nhưng rất tốt bụng, quan tâm đến cả người mà mình không hề quen biết.