Hắc Hùng Vương: “Một con đại bàng cánh bạc ạ, nó đã khiến đầu và lưng của tôi bị thương. Cái móng của nó có độc, bao năm qua tôi vẫn khống chế chất độc”.
Ngô Bình: “Hậu duệ của ngươi đâu? Sao không đến chăm sóc ngươi?”
Advertisement
Hắc Hùng Vương: “Chúng phải đi bảo vệ bộ lạc”, Ngô Bình thấy rất cảm động, Hắc Hùng Vương rất trung thành, dù bộ lạc không còn mạnh như trước nữa, nhưng nó vẫn giữ đúng trọng trách, cử hết hậu duệ đi bảo vệ dân làng.
Anh giơ tay ra, một luồng hắc khí bay lên từ lưng của Hắc Hùng Vương, đây chính là chất độc của con đại bàng cánh bạc.
Advertisement
Ngô Bình lại lấy Thiên Nguyên Châm ra rồi đả thông kinh lạc cho nó, đồng thời cho Hắc Hùng Vương uống yêu đan của con cự xà ban nãy để nâng cao tu vi.
Nhờ anh điều trị mà chưa tới một tiếng sau, Hắc Hùng Vương đã hoàn toàn hồi phục.
Thực lực của Hắc Hùng Vương ngang với Nhân Vương, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Nhưng sinh mệnh của nó đã cạn nhiều, dù bây giờ đã không còn bị thương nữa thì cũng chẳng mấy mà chết.
Hắc Hùng Vương quỳ xuống nói: “Cảm ơn Nhân Vương”.
Ngô Bình lấy một bộ công pháp có tên là Yêu Thiên Kinh trong nhẫn của Thần Hoàng ra. Anh có được cuốn kinh pháp này sau khi giết chết một con yêu thần.
“Yêu Thiên Kinh này là một công pháp rất hay, ngươi cầm lấy mà tu luyện, vài năm nữa là thành yêu thần. Sau đó, tuổi thọ của ngươi sẽ tăng thêm nhiều”.
Dứt lời, anh đưa thêm rất nhiều Sinh Mệnh Đan cho Hắc Hùng Vương, nếu uống hết chỗ đan dược này thì nó sẽ tu luyện kinh pháp dễ dàng hơn.
Hắc Hùng Vương liên tục nói cảm ơn, Ngô Bình nói: “Hãy tiếp tục bảo vệ bộ lạc Hắc Hùng, tên của bộ lạc chính là tên của ngươi nên ngươi phải có trách nhiệm với họ”.
Hắc Hùng Vương: “Vâng!”
Tối đó, Ngô Bình đã rời khỏi bộ lạc Hắc Hùng rồi tiếp tục cuộc hành trình. Ở gần đây có khá nhiều thú chủ, mỗi khi anh bộ lạc nào, anh đều để lại tài liệu tu luyện cho họ và giúp họ xử lý lũ thú chủ. Nhờ đó, mà các bộ lạc đều rất biết ơn anh, danh tiếng của Nhân Hoàng lan đi nhanh chóng.
Hôm nay, Ngô Bình vừa giết một con thú chủ thì lấy có ánh sáng mờ bay từ phía trời Tây tới. Có mấy tu sĩ trong màn sáng này, khi họ nhìn thấy Ngô Bình thì vội vàng hành lễ: “Tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ!”
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
Một ông lão trong số đó tiến lên rồi chắp tay nói: “Hàn Hổ Linh - võ tướng của nước Thiên Võ tham kiến Nhân Hoàng”.
Ngô Bình: “Người của nước Thiên Võ à? Nước này rộng bao nhiêu, dân số ngần nào?”