Ngô Bình nhìn mọi người rồi nói: “Còn ai nữa không? Hai người trước đó kém quá, tôi còn chưa dùng tới một phần mười sức mạnh nữa”.
Hình như không thể chịu được sự sỉ nhục ấy, cuối cùng lại có một người khác nhảy lên lôi đài, ngay sau đó người này đã biến thành một con quái vật đầu trâu mình người.
“Tộc Ngưu Ma”, mọi người ngạc nhiên hôn lên”.
Advertisement
Nguỵ Nguyên nhíu mày rồi nói với chư tướng ở bên cạnh: “Ô Hoàng không ngồi im được nữa rồi, thực lực của tộc Ngưu Ma còn được xếp vào tốp trong tiên đình, cậu ta còn là nhân tài trong số đó, không biết có thể tiếp được ba chiêu của Tổng thủ lĩnh không?”
Mọi người: “Đại tướng quân, Ô Hoàng chỉ có thể đỡ được ba chiêu thôi ư?”
Advertisement
Nguỵ Nguyên thờ ơ nói: “Thực lực của Tổng thủ lĩnh hình như phải trên cấp truyền kỳ chín sao, Ô Hoàng không thắng được đâu, tôi chỉ không biết cậu ta đỡ được mấy chiêu thôi”.
Con quái vật cầm một cái búa lớn rồi nhảy lên cao bổ xuống.
Ngô Bình cảm thấy được một luồng lực sinh mệnh và lực chiến đấu cực lớn của long tộc trong cơ thể người này.
Anh vung tay lên, một đường kiếm xuất hiện, nó ngưng tụ thành một cái chày khổng lồ nghênh đón cái búa.
Cheng!
Cái búa vỡ tan, con quái vật bị đánh bay. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã hoá thành một tia sét rồi xuất hiện trên đỉnh đầu nó, tiếp theo tung một cú đá.
Uỳnh!
Con quái vật ngã sấp mặt xuống sàn đấu, lôi đài lún xuống, toàn thân người này nát vụn, lục phủ ngũ tạng đều bị thương, khắp các lỗ chảy máu.
Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Tôi có thể giết anh bằng một kiếm, nhưng nể tình anh là thiên tài nên tôi chỉ đánh bay anh thôi”.
Người kia đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, gã thở dài nói: “Tôi tâm phục khẩu phục”.
Ngô Bình: “Anh thua rồi nên phải đồng ý một điều kiện của tôi”.
Đến Ô Hoàng còn thua thì không còn ai dám khiêu chiến Ngô Bình nữa, anh chờ thêm năm phút cũng không có ai tiến lên lôi đài nên nói: “Hôm nay, tôi tổ chức buổi khiêu chiến này để mọi người thấy được tài năng của tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là Tổng thủ lĩnh của mọi người, tôi sẽ phụ trách rèn luyện võ nghệ, nâng cao thể chất và lực chiến đấu cho cấm quân. Ngoài ra, tôi cũng ra kỷ luật và mọi người phải tuân theo, nếu trái lời thì sẽ bị phạt”.
“Vâng!”, tất cả mọi người cùng đồng thanh.
Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, sau đó gọi các thủ lĩnh tới gần để nói chuyện. Trước đó, các thủ lĩnh này vẫn không phục anh, nhưng giờ thì nghe lời răm rắp.
Anh là Tổng thủ lĩnh nên việc chính là quản lý thật tốt các thủ lĩnh này, họ phải xuất sắc thì các binh sĩ mới tốt lên được. Vì thế từ giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu rèn luyện cho họ trước.
Anh lấy tài liệu mà mình biên soạn ra đưa cho họ luyện trước, khi nào luyện thành rồi thì sẽ dạy lại cho các binh sĩ.
Nhưng trước đó, anh sẽ làm mẫu vài lần.
Khi anh đi gặp Nguỵ Nguyên thì đã là buổi chiều.
Nguỵ Nguyên cười nói: “Tổng thủ lĩnh, xem ra tu vi của cậu còn cao hơn, bái phục”.